Thi điếu Bùi-khắc-Phú rằng:
Cậy quyền ỹ thế bực cao sang,
Thấy sắc tham dâm muốn bốc càng,
Liệt-nử đả toan giồi tiết rạng,
Cường đồ khó nổi trổ mưu gian,
Ba sinh hết kể tình hi-vọng
Một kiếp thôi rồi thói ngược-ngang.
Nước giận trào gan người nghỉa sỉ
Ra tay giụt tắt lửa hung tàn.
Trong khi tướng giặc nầy là Bùi-khắc-Phú đương cơn hấp hối, bổng thấy ba người ở trước khách đường, rần rần chạy vô, và áp lại chém đùa người giết tướng giặc.
Người nầy liền rút đao cự lại, chẵng đầy một phút, thì đả giết luôn ba tên ấy chết hết.
Ba người nầy là người Thơ-ký với hai tên quân nhơn của tướng giặc, trong khi đương ở ngoài trước cửa ngỏ. Xảy nghe lụi đụi nơi phía sau nhà, bèn lật đật chạy vô, thấy chũ tướng bị giết, thì áp lại chém đùa, chẳng dè cả ba củng đều bị một tay người ấy mà táng mạng.
Người ấy liền bước lại lục soát áo quần, và trong mình tướng giặc, lấy đặng một phong thơ, thì nghĩ rằng: thơ nầy chắc là thơ mật sự chi đây, nên tướng giặc không đễ ở nhà, mà bõ theo trong túi, tức thì dỡ thơ ra xem thấy trong thơ có đóng một dấu ấn soái đỏ lòm, thì biết một cái thơ quang hệ về việc binh tình của giặc.
Trong thơ ấy nói như vầy: