nhau lên gò, và bão ba tên quân lấy chiếu trải dưới gốc cây, và lấy lương phạn ra ăn, khi ăn uống thì trời đã tối mịt.
Nguyển-Hửu-Thoại bèn bão ba tên quân phải thay phiên canh giử đồ hành trang và sáu con ngựa, còn Nguyển-Hữu-Thoại, Trần-Xuân-Trạch với Cao-phước-Trí, đều nạp súng đai gươm bên mình, đặng đề phòng trong khi đem hôm tăm tối, Trần-Xuân-Trạch nói:
— Khi nảy tôi thấy hai thằng Caoman đứng trong rừng, thấy chúng ta thì lấy tay chĩ chõ và nói chi nhõ nhõ cùng nhau rồi vào rừng đi mất.
Cao phước-Trí thấy nói thì tiếp rằng: đó là quân Caoman đi đốn cũi, hay là đi kiếm bắt thịt rừng chớ gì, anh rối quá, sai không hỏi nó có thịt rừng đặng mua ăn uống rượu chơi.
Nguyễn-Hửu Thoại nói:
— Chúng ta đi đường xa xứ lạ, không nên uống rượu, để trí tỉnh mà đề phòng, và đêm hôm phải ngũ cho sảy thức mới đặng; mấy anh em đàm đạo một hồi cùng nhau rồi vào trong ngơi nghĩ, chĩ còn một tên quân ngồi dựa gốc cây thức canh, song trong lúc trời khuya canh vắng, chẳng nghe chi lạ hơn là nghe những giọng, re re dế gáy, dường như khúc đờn lưu-thủy khảy bên tai, tích tích sành kêu, tợ hồ tiếng búa tiều-phu vang kẹt núi.
Kế đó con ma ngũ lần lần áp lại, làm cho tên quân canh mê mẩn tâm thần, mở mắt không ra, rồi ngồi dựa vào cây mà ngũ gục.
Lúc bấy giờ bên cạnh rừng, ló ra mấy cái bóng thấp thoáng đen thui, rồi lần lần đi tới, và sẽ lén