hầm có một cái hang, ăn luồn vô trong ngó vào tối thui như mực.
Trần-xuân-Trạch ngó coi một hồi rồi day lại nói với Nguyễn-hữu-Thoại rằng:
— Chắc thằng khốn nầy nhãy xuống hầm rồi chun tuốt vào hang đó mà trốn, vậy để tôi nhãy xuống thử coi.
Nguyển-hửu-Thoại nói:
— Không được đâu, đừng nhãy bất tử, chắc cái hầm nầy là chỗ sào-huyệt của chúng nó, đễ mà tàng tụ tai đay, thế thì chúng nó đào hang trỗ ngách ở dưới, chẳng biết bao nhiêu. Nếu mình nhảy xuống thì nó núp trong hang tối hại mình, chớ mình không thấy nó đâu mà bắt, đừng xuống bất tử không nên, thôi thây kệ nó, chúng ta chẵng cần theo nó làm chi, miển là mình bắt ngựa lại được thì đủ, nói rồi hai anh em trở ra dắc ngựa chạy về.
Dọc đường gặp Cao-phước-Trí dắc ngựa chạy tới, thấy Nguyễn-hửu-Thoại và Trần-xuân-Trạch thì hõi rằng:
— Sao hai anh có bắt được quân cướp không?
Nguyển-hữu-Thoại nói: ta đã chém chết một đứa, còn một đứa chạy thoát vào hầm rồi trốn mất, nên không bắt được.
Cao-phước-Trí nói: Thôi hiền huynh để tôi vào hầm bắt nó mà giết quách cho rãnh, ba thằng Caoman chết bầm, để nó báo hại mình ngů không yên giấc.
Nguyển-hửu-Thoại nói: Không được đâu, nó đã chun mất vào hầm rồi, biết đâu mà kiếm, nói rồi ba anh em cùng nhau đề huề trở lại chô củ.