— Các ngươi cự chiến thắng bại thể nào? hảy nói mau cho ta rỏ.
Trần-xuân-Trạch rưng rưng nước mắt và nói rằng:
— Tâu chúa-thượng, quan Chưỡng-dinh Nguyễn-hửu-Thoại cự chiến cùng nó, giết chết hai tướng Caoman, chẳng dè tướng Tây-sơn núp trong kẹt đá bắn trúng con ngựa của Nguyễn-hửu-Thoại một mủi súng, ngựa ấy thất kinh, liền nhảy một cái trợt cẳng ra ngoài lề đường, rồi vừa người vừa ngựa sa vào vực sâu mà thác.
Đức Nguyễn-Vương nghe nói tới đây, dường như một tiếng sấm sét nổi chạt vào tay, làm cho cả tòa lương tâm đều phập phồng rúng động và rất kinh ngạt rồi hỏi lớn rằng:
— Nguyễn-hửu-Thoại sa vào vực thẩm mà thác rồi sao?
Trần-xuân-Trạch lấy khăn lau nước mắt và nói:
Tâu chúa-thượng, Nguyển-hửu-Thoại đã táng mạng nơi chổ vực sâu đó rồi! Lúc bấy giờ Cao-phước-Trí và tôi thấy vậy quyết liều sống thác, liền xốc lại đánh nhầu với quân Caoman một trận đặng trả thù cho quan chưởng dinh, nhưng quân Cao-man áp tới rất đông. Kế Cao-phước-Trí lại bị thương mà thác, vì vậy nên tôi phải lật đật trở về đặng báo tin cho chúa-thượng rõ.
Đức Nguyển-Vương nghe rồi bèn dậm chơn một cái, và trong lòng dường như bị một vít thương rất nặng làm cho ngài phải đau đớn cả vừa gan ruột, bủng rủng cả vừa tay chơn, tức thì ngồi xiểu nơi ghế, rồi rưng rưng giọt lệ mà than rằng:
— Thãm thương thay cho Nguyển-hửu-Thoại, - -- -