Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/184

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
190
TÔN NGÔ

những kẻ kiêu dũng, khiến làm tiên-phong, binh tất phải thua vậy. Phàm đánh nhau tất dùng tinh nhuệ làm tiên phong, một thì để mạnh mẽ chí ta một thì để cùn nhụt oai giặc. Cho nên Úy-liêu-tử nói: Võ sĩ không tuyển thì quân không mạnh. Tào Công lấy Trương Liêu làm tiên phong mà đánh bại được Tiển-Tỵ. Tạ-Nguyên lấy Lưu-Lao-Chi lĩnh quân tinh nhuệ đi trước mà chống được Phù-Kiên là thế đó.


Phàm sáu điều ấy, là cái đạo bại.

Trần-Hạo rằng: Một là không lượng nhiều ít, hai là vốn thiếu hình đức, ba là không đủ huấn luyện, bốn là gây giận trái nhẽ, năm là pháp lệnh không hành, sáu là chẳng chọn kiêu dũng, đó gọi là lục bại.


Làm tướng gánh vác không nên không xét.

Trương-Dự rằng: Sáu việc trên này là cái đạo tất bại.


Này hình đất là có giúp cho việc binh.

Đỗ-Mục rằng: Này điều cốt chủ ở việc binh, chỉ ở nhân nghĩa tiết chế mà thôi. Như những hình đất đây, có thể làm sức giúp cho việc binh, để mà thủ thắng.

Trương-Dự rằng: Xét rõ được hình đất, chỉ là giúp cho việc binh mà thôi, đó là phần ngọn; liệu địch chế thắng mới là phần gốc của việc binh.


Liệu địch chế thắng, tính sự hiểm ách xa gần, đó là cái đạo của viên thượng tướng.

Đỗ-Mục rằng: Cái khoản lương thực, cái sức người ngựa, cái tiện đánh giữ, đều ở sự hiểm ách xa gần mà ra cả. Nói nếu biết liệu những điều ấy để chế trị kẻ địch, tức là cái đạo rất mực của viên tướng.