Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/95

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
98
TÔN NGÔ

Đi vào cõi vô gián, vòng quanh vực cửu toàn. Mờ đến rất mờ, thần đến rất thần. Đến người sáng mắt trong thiên hạ cũng không thể nhìn thấy cái mờ của hình, người sõi tai trong thiên hạ cũng không thể nghe thấy cái thần của tiếng. Có hình mà đến thành không hình, có tiếng mà đến thành không tiếng. Không phải là không hình. nhưng kẻ địch không thể nhìn được, không phải là không tiếng, nhưng kẻ địch không thể nghe được, ấy là sự hư thực biến hóa đến cùng tột đó. Người giỏi dùng binh thì suốt được cái biến của hư thực sẽ vào được chỗ sâu của thần ví (mờ). Người không giỏi thì cứ ngay thẳng mà tìm cái mờ, xét cái thần nệ ở những dấu vết của sự dùng binh, không thể bỏ qua được những hình những tiếng để mà đi đến được chỗ nghe chỗ thấy. Đó là không biết chỗ diệu của thần ví là ở chỗ biến của hư thực. Số người ba quân, số binh trăm vạn, làm thế nào mà không có hình với tiếng được, chẳng qua kẻ địch không thể nhòm thấy, nom thấy được đấy thôi.


Tiến mà họ không thể chống được, bởi ta xông vào chỗ không hư; lui mà họ không thể đuổi được, bởi ta nhanh chóng họ không thể đuổi kịp.

Tào Công rằng: chợt tiến đánh vào chỗ trống-trải trễ-nải, lúc rút lui thì lại nhanh-chóng.

Lý-Thuyên rằng: lúc tiến thì đánh úp vào chỗ trống-trải trễ-nải; lúc thoát thì đưa các xe truy-trọng đi trước, đi xa, rồi đại-quân mới rút, như thế thì giặc sẽ không đuổi kịp được. Vua nước Hậu Triệu là Thạch-Lặc đóng quân ở Cát-bi, khổ vì giời mưa tầm-tã, muốn rút quân về Thành-nghiệp, nhưng sợ người Tấn đuổi