Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
VÌ NGHĨA QUÊN TÌNH

(Câu chuyện người đi Tây về kể lại)

Khi vợ chồng tôi đã từ-giã nước Việt-Nam quí-báu nhà ta thời tôi sang nước Pháp, ở một nơi gần bờ bể.

Hai vợ chồng tôi ở liền nhà với một ông lão thuyền chài.

Hễ nhà tôi cần đến cá, tôm, sò, hến thời đều trông cả vào một ông lão.

Mọi công việc mua bán gì cung-cấp trong gia-đình tôi thời vợ tôi đều cáng-đáng cả.

Một hôm nhà tôi đi chơi ở ngoài về bảo tôi rằng:

— Này cậu này, con giai ông lão thuyền chài đã đăng vào quân-tịch, tình-nguyện làm lính tòng-chinh rồi đấy.

Tôi vốn biết ông lão ấy tuổi đã già nua, người thời yếu-ớt, đeo bệnh-tật luôn ở trong mình, có một chút con giai tuổi đã hai mươi ba mà người tinh-anh hoạt-bát lắm.

Tính ông lão trầm-mặc ít cười nói với người thiên-hạ nhưng đối với cậu con ông thời ông hỉ-hả rủ-rỉ chò-chuyện cả ngày không chán.

Là vì ông yêu mến con ông mà cậu thiếu-niên cũng yêu mến cha mình, cái ái-tình thật là thâm-chí.

Tôi dù ở gần nhà ông lão, tiếng là hàng xóm láng giềng mà cũng chẳng biết tên họ ông lão là gì. Chỉ có tên cậu con giai ông lão, là vì ông lão thường gọi con trước mặt khách rằng:

— Thằng Jean ra lấy cá cho ông đây!

Hay là:

— Thằng Jean đi xâu tôm để bà đem về con.

Gọi lần nào thời cậu ta tươi-tỉnh chạy lại, cái vẻ hoạt-bát lanh-lợi lưu-lộ cả ra ngoài, trông rất đáng yêu.