Trang:Vuong Duong Minh.pdf/29

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

lướt khướt đến rửa chân, đánh rơi một cái túi mà bỏ đi, không hay biết gì. Vương Hoa lượm xem, thấy trong túi có mấy chục đồng tiền vàng, độ rằng người ấy tỉnh rượu sẽ trở lại tìm, mới giùm cầm giữ. Giây lâu quả người ấy trở lại kêu khóc. Vương Hoa trao túi tiền cho. Khách rất mừng, lấy ra một đồng để tạ ơn. Vương Hoa cười, mà khước đi rằng: tôi đã chẳng lấy mấy chục đồng, sao lại chịu lấy một đồng của người?

Năm lên mười một theo học với một ông thầy trong xứ, Trước tập làm câu đối, hơn tháng tập làm thi, hai tháng ngoài đã tập làm văn, vài tháng sau nữa học trò trong trường đều ở dưới bực của cậu bé thông minh. Ông thầy kinh dị, mà nói giễu rằng: cuối năm ta không còn biết gì nữa để dạy trò em.

Năm mười bốn tuổi Vương Hoa cùng một số bè bạn rủ nhau vào đọc sách ở chùa Long tuyền Sơn. Vì vậy về sau người đời cũng gọi là Long Sơn 龍 山 tiên sanh.

27