Bước tới nội dung

Truyền đạo/5

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Truyền đạo của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 5

Khuyên về sự nhơn-từ và dùng của phải cách

51 Khi người vào nhà Đức Chúa Trời, hãy giữ chừng chơn mình. Thà lại gần mà nghe, hơn là dâng của tế-lễ kẻ ngu-muội; vì nó không hiểu-biết mình làm ác. 2 Chớ vội mở miệng ra, và lòng ngươi chớ lật-đật nói lời trước mặt Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời ở trên trời, còn ngươi ở dưới đất. Vậy nên ngươi khá ít lời. 3 Hễ nhiều sự lo-lắng ắt sanh ra chiêm-bao; còn nhiều lời thì sanh ra sự ngu-dại. 4 Khi ngươi khấn-hứa sự gì với Đức Chúa Trời, chớ chậm mà hoàn nguyện; vì Ngài chẳng vui-thích kẻ dại: vậy, khá trả đều gì ngươi hứa. 5 Thà đừng khấn-hứa, hơn là khấn-hứa mà lại không trả. 6 Đừng cho miệng ngươi làm cho xác-thịt mình phạm tội, và chớ nói trước mặt sứ-giả của Đức Chúa Trời rằng ấy là lầm-lỗi. Sao làm cho Đức Chúa Trời nổi giận vì lời nói ngươi, và Ngài làm hư công-việc của tay ngươi? 7 Đâu có chiêm-bao vô-số và nhiều lời quá, đó cũng có sự hư-không nhiều; song ngươi hãy kính-sợ Đức Chúa Trời.

8 Khi ngươi thấy trong xứ có kẻ nghèo bị hà-hiếp, hoặc thấy sự phạm đến lẽ chánh-trực, sự trái phép công-bình, thì chớ lấy làm lạ; vì có kẻ cao hơn kẻ cao vẫn coi-chừng, lại còn có Đấng cao hơn nữa. 9 Song một vua hay cày-cấy ruộng, ấy vẫn ích-lợi cho xứ mọi bề.

10 Kẻ tham tiền-bạc chẳng hề chán-lắc tiền-bạc; kẻ ham của-cải chẳng hề chán về huê-lợi. Đều đó cũng là sự hư-không. 11 Hễ của-cải thêm nhiều chừng nào, kẻ ăn cũng thêm nhiều chừng nấy. Chủ của-cải được ích gì hơn là xem-thấy nó trước mặt chăng?

12 Giấc-ngủ của người làm việc là ngon, mặc dầu người ăn ít hay nhiều; nhưng sự chán-lắc làm cho người giàu không ngủ được.

13 Có một tai-nạn dữ mà ta đã thấy dưới mặt trời: ấy là của-cải mà người chủ dành-chứa lại, trở làm hại cho mình, 14 hoặc vì cớ tai-họa gì, cả của-cải nầy phải mất hết; nếu người chủ sanh được một con trai, thì để lại cho nó hai tay không. 15 Mình lọt ra khỏi lòng mẹ trần-truồng thể nào, ắt sẽ trở về thể ấy, và về các huê-lợi của sự lao-khổ mình, chẳng có vật gì tay mình đem theo được. 16 Đều nầy cũng là một tai-nạn lớn: người ra đời thể nào, ắt phải trở về thể ấy. Vậy, chịu lao-khổ đặng theo luồng gió thổi, có ích-lợi gì chăng? 17 Lại trọn đời mình mình ăn trong sự tối-tăm, phải nhiều sự buồn-rầu đau-đớn và phiền-não. 18 Kìa, ta đã nhìn-thấy rằng ăn, uống, và hưởng phước của sự lao-khổ mình làm ở dưới mặt trời trọn trong những ngày mà Đức Chúa Trời ban cho, ấy thật là tốt và hay; vì đó là kỷ-phần mình. 19 Hễ Đức Chúa Trời ban cho người nào giàu-có, của-cải, làm cho người có thế ăn lấy, nhận-lãnh kỷ-phần, và vui-vẻ trong công-lao của mình,... ấy là một sự ban-cho của Đức Chúa Trời; 20 nhân người sẽ ít nhớ những ngày của đời mình; vì Đức Chúa Trời ứng đáp người bằng sự vui-mừng trong lòng người.