Vỏ quýt dày, móng tay nhọn/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

CHƯƠNG THỨ 7

Tát-thiên-Na xem nhật trình biết rằng Uyển-mỹ-Vực bị bắt giam trong ngục, đợi đáp tầu Chiêm-bắc giải sang tòa án cao-đẳng tra xét, bèn lập kế để cứu Uyển-mỹ-Vực. đổi tên là Điêu-Phán, giả hình làm một ông cố đạo đem một người gia bộc ra thuê nhà ở gần bến tầu, đồ hành lý có một cái hòm nặng quá chứa toàn những tạc-đạn, điện-pháo và các thứ máy móc, nói thác là hòm sách giảng đạo cho người ta khỏi ngờ; thu xếp đâu đấy, giả mạo một phong thư của Lục-hải-thống-quân giới thiệu, đến yết kiến ngục quan, xin vào rửa tội cho các tù đồ trong ngục, ngục-quan tưởng là thực, dẫn Điêu-Phán vào trong ngục, Điêu-Phán phát cho tù đồ mỗi người một mảnh giấy, trong giấy đại khái nói những sự bất tử linh hồn, và nên tín ngưỡng Thượng-đế; phát cho Uyển-mỹ-Vực thì trong giấy nói rằng: « Khi xuống tầu giả cách ốm nằm ở nhà thương đằng lái tầu. kẻo đằng mũi tầu có điện pháo phát ra, trốn thoát được lại về Ba-lê, nếu không thì thà rằng chết còn hơn chịu nhục. » Điêu-Phán rửa tội xong, từ biệt về nhà trọ, dự bị điện pháo để thi hành, chưa bao lâu tù phạm giải hết cả xuống tầu, còi dúc một tiếng, thì tầu quay mũi chạy, Điêu-Phán ở trên gác, ném điện pháo xuống mũi tầu đánh đùng một tiếng, những thuốc đạn chứa ở mũi tầu bị điện pháo nổ tung ra, một lúc thì tầu đắm, đồ hàng hóa mất hết sạch, người thì lên được cả, chỉ có một tên nữ phạm tội rất trọng yếu là Uyển-mỹ-Vực thì mất tích.

Dân-Đạt đến nhà Phi-Lập. bàn việc trinh-thám, đem tờ nhật trình ra xem, có đoạn nói rằng: « Thành Ba-lê bị Hắc-cân-đảng nhũng nhiễu đã lâu, nay nhờ có Phi-Lập, Dân-Đạt hai người hết sức thám nã, bắt được chúng nó trừng trị, từ nay thành Ba-lê được an cư lạc nghiệp đều là nhờ hạnh phúc của hai người. » Xem những lời dự luận ấy–hai người đều lấy làm vui lòng, Phi, Lập hỏi rằng: « Việc điện pháo ở tửu điếm, túc hạ đã thám được tông tích gì chưa? » Dân-Đạt nói: « Tiểu-đệ đương nghiên cứu việc ấy, nhưng chưa tìm được manh mối gì cả, nói đoạn từ biệt giở về. Dân-Đạt ra khỏi. Phi-Lập xem đến cuối tờ nhất-trình thấy đăng việc tầu đắm, và Uyển-mỹ-Vực mất tích, lại lấy làm buồn dầu.

Dân-Đạt có một người con, trước còn cho tòng học, nhưng tuổi đã lớn mà học hành không thấy tấn tới, từ bấy giờ giữ con ở nhà, học tập nghề trinh-thám. Dân-Đạt muốn nghiên cứu việc điện-pháo ở tửu-điếm, bèn cùng với người con. giả hình làm người gồng thuê gánh mướn, đi khắp các nơi, để thám thính tình hình.

Tát-thiên-Na đã đánh đắm tầu Chiêm-bắc rồi, sợ người ta nghi ngờ, lại thuê một cái nhà ở phố khác, đem gia-bộc và hành-lý thiên sang nhà mới, nhưng đồ hành-lý nhiều quá, chưa đem hết vào trong nhà, có một cái hòm hãy còn để bên đường, hay đâu cha con Dân-Đạt ngẫu nhiên đi qua, thấy hình tích đáng ngờ, nhân lúc vắng người, sẽ mở cái hòm ra xem, thấy trong cái mũ có một viên tạc-đạn, vội vàng đậy lại như cũ, sẽ đến hỏi dò gia-đồng rằng: « Đồ hành lý của ai? » Gia-đồng nói của Điêu-Phán tiên sinh mới đến thuê ở trên gác nhà này. Dân-Đạt nghe nói, biên tên và số nhà vào nhật-ký. rồi lảng đi nơi khác.

Phi-Lập do thám Hắc-cân-đảng tuy rằng thành hiệu rồi lại thất bại, nhưng vẫn bền chí kiên gan, phàm những việc điện pháo và việc đánh đắm tầu, muốn nghiên cứu cho đạt mục-đích, cho nên thời thường vẫn ra ngoài trinh-thám. Một hôm chưa kịp ra ngoài, có một người tự xưng là Tịch-hòe-Sĩ, đưa danh thiếp xin vào yết kiến, Phi-Lập cho mời vào, người ấy bước vào trong nhà, ngả mũ úp trên bàn rồi nói rằng: « Nghe tiếng tiên-sinh thám nã Hắc-cân-đảng, có công với xã-hội, nay được thừa nhan tiên-sinh thực là hân hạnh lắm, thôi thì nói rắn nói rồng, tán mà tán mãnh; Phi-Lập chưa kịp giả lời ngay, bất thình lình vỗ vào vai một cái, Phi-Lập đau quá ngã lăn ra, mê man không biết gì cả. Nguyên Tát-thiên-Na gài cái đanh nhọn vào gan bàn tay, mạo xưng làm Tịch-hòe-Sĩ, lập mưu để lừa Phi-Lập, khi Phi Lập đã hồn mê rồi, Tát-thiên-Na lấy mảnh giấy viết rằng: « Phi-Lập đã đến ngày tuyệt mịnh, vài phút nữa thì cái nhà này thành ra gio, mà thi hài Phi-Lập cũng tan tành như sác pháo, ông đại-trinh-thám mà đến nỗi chết một cách như vậy thảm độc lắm thay, nhưng cũng đủ báo thù cho Hắc-cân-đảng ». Viết xong để trên bàn rồi lẻn ra.

Dân-Đạt thám thấy tạc đạn ở trong mũ, vội vàng về báo cho Phi-Lập biết, khi về đến cửa, nghe trong nhà im lặng như tờ, đẩy cửa bước vào thấy Phi-Lập nằm ở dưới đất, gọi mãi không tỉnh, nhác thấy mảnh giấy ở trên bàn, cầm lên xem một lượt tìm khắp chung quanh không thấy vật gì nguy hiểm, chợt nghe trong mũ có tiếng tý-tách, mở ra xem thì có một viên tạc đạn và một cái đồng hồ, hễ đúng giờ thì nổ, vội vàng cầm cái mũ quăng ra ngoài phố đánh đùng một tiếng, bấy giờ Phi-Lập mới được thoát nạn.

Dân-Đạt đã thám biết số nhà của Điêu-Phán mới thuê cùng với Phi-Lập hiệp mưu để nã bắt. Phi-Lập đem lính cảnh-sát phục sẵn chung quanh nhà, còn Dân-Đạt thì bảo người con giả làm thợ khâu giầy bỏ Dân-Đạt vào trong hòm để làm nội ứng, đến nhà Điêu Phán xin khâu giầy. Điêu-Phán có ý ngờ bắt khóa chặt cái hòm lại. Phi-Lập nấp bên ngoài, nhác trông Điêu Phán chính là Tịch-hòe-Sĩ hôm trước, vội vàng thúc lính sông vào bắt trói lại. Con Dân-Đạt thấy cha bị khóa ở trong hòm, mặt sám như đổ chàm, thuật truyện cho Phi Lập biết. Phi-Lập đập toang cái hòm ra, mới cứu được Dân Đạt nhưng bị ngạt hơi ngất đi, chỉ còn hơi thoi thóp một chút, một hồi lâu mới tỉnh lại được.