Bước tới nội dung

Cành hoa điểm tuyết/Đoạn thứ nhất/VI

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

VI

Cách hai hôm sau, thì Liễu-Oanh nhuốm bịnh sốt rét; mình mẩy lạnh ngắt, nằm bệt trên giường thiêm thiếp chẳng cựa cậy chi cả. Thằng bé con hầu cậu, thấy bỗng dưng cậu ốm, không hiểu làm sao, vội vàng xuống nói với phu-nhân. Phu-nhân cả kinh, không biết hung dữ thể nào vội vàng chạy lên gác, trông thấy cậu đương nằm trên giường, thì lại ôm lấy cậu mà khóc giòng:

« Căn bệnh con làm sao nói cho mẹ biết? »

Công-tử nghe tiếng mẹ nói, vội vàng mở mắt, rồi nhắm nghiền lại, song lắc đầu một cái.... Phu-nhân thì ôm chặt lấy con, coi bộ lo rầu sợ hãi lắm, người tuổi già tóc bạc, cũng vì con mà hạt lệ đầm đìa thì đủ biết cái lòng mẹ ở với con yêu dấu biết bao?

Công-tử chỉ nằm im. Lâu lâu một lúc, mới thở dài mà nói với phu-nhân rằng: « Chết mất thôi, mẹ? »

Chết! Ôi chết! bỗng dưng mà lại chết, con đi mẹ ở sao đành? Nay phút chốc vì ai nên nỗi? Lúc này cái ái-tình người mỹ-nhân mạnh bằng mấy cái ái-tình của mẹ với con. Phu-nhân nước mắt chậy quanh, hơi thở hồi hộp, tay chân run rẩy, ngồi cạnh cậu mà săn sóc trông nom, bụng nghĩ, bụng cảm để cả vào cậu, cậu thì nằm lìm, mắt nhắm, nào có hay mẹ vì thương con mà ngồi bên cạnh, chỉ lăn hết bên nọ, lăn hết bên kia, mà đem tinh-thần mộng-du bên trước cửa. Tiếng phu-nhân gọi « Con ơi? » thì tiếng công-tử khe khẽ gọi « Cô ơi ». Mà cô đâu?

Phu-nhân cùng kế, không biết làm sao. Mời hết các thày thuốc đến, mà các thày cũng vô-kế-khả-thi.

Đau ruột sót lòng, phu-nhân bèn khóc mà bảo cậu rằng: « Nay mẹ được có một mình con là giai, nếu con có đều gì, thì mẹ biết làm sao? Hay con có ước muốn gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ liệu phương tìm kế làm cho con được vừa lòng! »

Làm cho con được vừa lòng, công-tử nghe câu ấy mà tỉnh ngay người ra. Liền cười mà sẽ nói với phu-nhân rằng:

« Nay mẹ đã hỏi; con xin thú thật, con đây chẳng phải đau ốm thật, chẳng qua trông thấy cô con gái bán hàng trước cửa, nên đem bụng yêu mến, muốn lấy được cô ấy mà thôi. Vậy xin mẹ nói với cha hộ con, nếu cha bằng lòng, thì từ nay con xin hết sức chăm học để trọn hiếu với mẹ cha! »

Phu-nhân nghe công-tử nói liền thuận ngay. Từ đó công-tử lành mạnh như xưa. Còn phu-nhân thì nhất diện viết giấy lên phủ cho quan-ông nói về việc ấy, nhất-diện mượn người quen biết mời bà Đồ T sang nói chuyện; khi nghe bà Đồ này nói chuyện cô ta là người tài sắc nết na, thì phu-nhân mừng lắm, bèn nhờ ngay bà ta đánh tiếng làm mối dùm cho cậu, khi nào xong, sẽ hậu-tạ bà.

Bà-Đồ thấy nói vậy cũng bằng lòng ngay, vì liệu môn-đăng-hộ-đối, hai trẻ cũng tốt đôi, nên vui lòng mà nhận lời. Được vài hôm, thì có giấy quan Phủ viết về cho phu-nhân rằng bằng lòng hỏi cô Bạch-Thủy cho cậu; cách ít lâu, bà Đồ cũng đem tin lại rằng bà giáo thân-mẫu cô ta cũng thuận gả. Tin vui đã đến, nỗi buồn hết ngay, công-tử lúc này mặt mũi nở nang. Phu-nhân thương trẻ nên muốn cưới dâu ngay, liền lại đánh giấy cho quan Phủ xin phép về lo cưới cho cậu. Quan Phủ nhận được giấy, liền xin phép về ngay.

Song đâu đấy, thấm thoắt đến ngày cưới; cô Bạch-Thủy trước có buôn bán, nên khi về nhà chồng, vốn liếng, cũng được ngót một nghìn, lại thêm của bên nhà chồng cho riêng nữa thêm một nghìn, thành ra hai nghìn.

Hai nghìn! con gái mới về nhà chồng mà có ngay hai nghìn thế cũng là nhiều vốn đấy!

Từ ngày cô lấy cậu, cậu lấy cô, thì vợ chồng cả ngày cứ bám chặt lấy nhau, không dời nhau ra một bước, cậu mê cô; cô yêu cậu, trong vợ chồng trẻ, xưa nay ai chả thế?

Phu-nhân thì lo nghĩ muốn dọn cho cô một cửa hàng ngay ngoài nhà mình, cho khỏi phải thuê cửa hàng khác tốn tiền. Liền không cho người thuê ngoài ở nữa, rồi bảo cô dọn ra đấy buôn bán để mình trông nom và ban bảo cho nhân thể, sau nữa để hầu hạ cậu khi khuya sớm cho cậu khỏi buồn đi chơi nhảm. Còn bà Giáo là mẹ cô thì vẫn ở nhà quê cầy cấy thỉnh thoảng cũng có ra Hanoi thăm rể và con gái. Kể từ lúc cậu mợ lấy nhau đến giờ tính được ngót một tháng, vợ chồng yêu quý nhau rất mực, cậu coi mợ như vàng, mợ coi cậu như ngọc, mợ giỗi một cái là cậu đủ hết hồn, cậu giận một tí là mợ đủ kinh tâm. Cái cười của mợ là cái quí của cậu, cái học của cậu là bụng ước của mợ; nhưng mợ muốn thế, nào có được thế, cậu vưỡn không học cho, cậu chỉ theo mợ thôi, mợ ngồi hàng, cậu cũng san bên cạnh. Lắm lúc mợ tức mình gắt, cậu sợ nể, chạy lên gác, rồi chốc lại thấy xuống. Ô hay! Mợ thấy tình hình cậu như thế, thì lấy làm buồn, vì muốn rằng cậu sẽ chuyên-cần sách vở để còn lập công danh cho mình nương tựa mai sau, chớ cứ thế này mãi thì bao giờ gặp ngày thái-lai? Lắm phen mợ hết lòng khuyên giải cậu, thì cậu lại nhăn nhở mà không buồn nghe. Cũng chẳng đã, mợ phải thưa lại với phu-nhân; phu-nhân thương dâu, nên la giầy mắng mỏ cậu thì cậu lại cãi lại. Phu-nhân chẳng biết làm sao, đành phải chịu, mợ thì chỉ nghĩ về buôn bán mà thôi, cậu thì vẫn đâu ra đấy, sách một nơi, bụng một chỗ, ngồi gần sách, nhưng sách là mợ, ngồi gần mợ tức cũng là học sách. Mợ là quyển sách bùa mê của cậu. Cậu mê mợ quá lắm rồi. Mợ cũng biết cậu mê mợ lắm, nhưng biết làm sao? Vẫn muốn cậu chuyên cần học hành, nhưng cậu không học thì làm thế nào được? Lấy chồng ai chẳng muốn chồng hay, nhưng nay hương mầu thế thì chắc gì mai sau làm nên được? Thôi thì số kiếp con người, phải sao chịu vậy; bây giờ chỉ còn có mong về cái cửa hàng buôn bán để nuôi thân mà thôi. Mong chi cậu làm nên nữa?....