Bước tới nội dung

Công vụ các Sứ đồ/2

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

Lễ Ngũ-tuần đầu nhứt

21 Đến ngày lễ Ngũ-tuần, môn-đồ nhóm-họp tại một chỗ. 2 Thình-lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào-ào, đầy khắp nhà môn-đồ ngồi. 3 Các môn-đồ thấy lưỡi rời-rạc từng cái một, như lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu trên mỗi người trong bọn mình. 4 Hết thảy đều được đầy-dẫy Đức Thánh-Linh, khởi-sự nói các thứ tiếng khác, theo như Đức Thánh-Linh cho mình nói.

5 Vả, bấy giờ có người Giu-đa, kẻ mộ đạo, từ các dân thiên-hạ đến, ở tại thành Giê-ru-sa-lem. 6 Lúc tiếng ấy vang ra, dân-chúng chạy đến, ai nấy đều sững-sờ vì mỗi người đều nghe các môn-đồ nói tiếng xứ mình. 7 Chúng đều sợ-hãi và lấy làm lạ mà rằng: Hết thảy người nói đó, há chẳng phải là người Ga-li-lê sao? 8 Vậy thì, sao chúng ta nghe ai nấy đều nói tiếng riêng của xứ chúng ta sanh-đẻ? 9 Nào người Bạt-thê, Mê-đi, Ê-la-mít, kẻ ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, Giu-đê, Cáp-ba-đốc, Bông, A-si, 10 Phi-ri-gi, Bam-phi-ly, Ê-díp-tô, đất Li-by gần Sy-ren, nào kẻ từ Rô-ma đến, 11 cả người Giu-đa hoặc người mới theo đạo Giu-đa, người Cơ-rết và A-rạp nữa, chúng ta đều nghe họ lấy tiếng chúng ta mà nói những sự cao-trọng của Đức Chúa Trời. 12 Ai ai đều sợ-hãi, không biết nghĩ làm sao, bèn nói với nhau rằng: Việc nầy là nghĩa làm sao? 13 Nhưng có kẻ lại nhạo-báng rằng: Họ say rượu mới đó.

Lời giảng của Phi-e-rơ

14 Bấy giờ, Phi-e-rơ đứng ra cùng mười một sứ-đồ, cất tiếng nói với dân-chúng rằng: Hỡi người Giu-đa, và mọi người ở tại thành Giê-ru-sa-lem, hãy biết rõ đều nầy, và lắng tai nghe lời ta. 15 Những người nầy chẳng phải say như các ngươi ngờ đâu, vì bây giờ mới là giờ thứ ba ban ngày.[1] 16 Nhưng ấy là đều đấng tiên-tri Giô-ên đã nói tiên-tri rằng:

17 Đức Chúa Trời phán: Trong những ngày sau-rốt,
Ta sẽ đổ Thần ta khắp trên mọi xác-thịt;
Con trai và con gái các ngươi đều sẽ nói lời tiên-tri,
Bọn trai-trẻ sẽ thấy điềm-lạ,
Và các người già-cả sẽ có chiêm-bao.
18 Phải, trong những ngày đó, ta sẽ đổ Thần ta khắp trên các đầy-tớ trai và gái ta,
Chúng nó đều nói lời tiên-tri;
19 Ta lại sẽ tỏ ra sự lạ-lùng ở trên trời,
Và dấu lạ ở dưới đất;
Tức là máu, lửa, và luồng khói;
20 Mặt trời sẽ biến nên tối-tăm,
Mặt trăng hóa ra máu,

Trước ngày lớn và vinh-hiển của Chúa chưa đến;
21 Và lại ai cầu-khẩn danh Chúa thì sẽ được cứu.[2]

22 Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời nầy: Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét, tức là Người mà Đức Chúa Trời đã dùng làm việc quyền-phép, sự lạ và dấu lạ ở giữa các ngươi, để làm chứng cho Người trong vòng các ngươi, như chính các ngươi đều biết. 23 Người đó bị nộp theo ý định trước và sự biết trước của Đức Chúa Trời, các ngươi đã mượn tay độc-ác mà đóng đinh Người trên thập-tự-giá và giết đi. 24 Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Người sống lại, bứt đứt dây trói của sự chết, vì nó không thể giữ Người lại dưới quyền nó. 25 Bởi chưng vua Đa-vít có nói về Người rằng:

Tôi từng thấy Chúa ở trước mặt tôi luôn,
Vì Ngài ở bên hữu tôi, hầu cho tôi chẳng bị rúng-động chút nào.
26 Bởi cớ đó, lòng tôi vui-vẻ, lưỡi tôi mừng-rỡ,
Và xác-thịt tôi cũng sẽ yên-nghỉ trong sự trông-cậy;
27 Vì Chúa sẽ chẳng để linh-hồn tôi nơi Âm-phủ,
Và chẳng cho Đấng Thánh của Ngài hư-nát đâu.
28 Chúa đã cho tôi biết đường sự sống;
Cũng sẽ cho tôi đầy lòng vui-mừng trước mặt Ngài.[3]

29 Hỡi anh em, ta thật có thể nói cách vững-vàng với anh em về tổ Đa-vít rằng người đã chết và chôn rồi, ngày nay mồ-mả người còn ở giữa chúng ta. 30 Nhưng, vì người là đấng tiên-tri, và biết Đức Chúa Trời đã thề hứa với người sẽ cho một hậu-tự người ngồi trên ngai mình, 31 thì người đã thấy trước và nói trước về sự sống lại của Đấng Christ rằng: Ngài chẳng bị để nơi Âm-phủ, và xác-thịt Ngài chẳng thấy sự hư-nát.

32 Đức Chúa Jêsus nầy, Đức Chúa Trời đã khiến sống lại, và chúng ta thảy đều làm chứng về sự đó. 33 Vậy, sau khi Ngài đã được đem lên bên hữu Đức Chúa Trời, và từ nơi Cha đã nhận lấy Đức Thánh-Linh mà Cha đã hứa ban cho, thì Ngài đổ Đức Thánh-Linh ra, như các ngươi đương thấy và nghe. 34 Vì vua Đa-vít chẳng hề lên trời, nhưng chính người có nói:

Chúa đã phán cùng Chúa tôi rằng:
Hãy ngồi bên hữu ta,
35 Cho đến chừng nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi dưới chơn ngươi, đặng làm bệ cho ngươi.[4]

36 Vậy, cả nhà Y-sơ-ra-ên khá biết chắc rằng Đức Chúa Trời đã tôn Jêsus nầy, mà các ngươi đã đóng đinh trên thập-tự-giá, làm Chúa và Đấng Christ.

37 Chúng nghe bấy nhiêu lời, trong lòng cảm-động, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ-đồ khác rằng: Hỡi anh em, chúng ta phải làm chi? 38 Phi-e-rơ trả lời rằng: Hãy hối-cải, ai nấy phải nhơn danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban-cho Đức Thánh-Linh. 39 Vì lời hứa thuộc về các ngươi, con-cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi. 40 Phi-e-rơ lại lấy nhiều lời giảng nữa mà giục lòng và khuyên-lơn chúng rằng: Các ngươi khá cứu mình thoát khỏi giữa dòng-dõi gian-tà nầy! 41 Vậy, những kẻ nhận lời đó đều chịu phép báp-têm; và trong ngày ấy, có độ ba ngàn người thêm vào Hội-thánh.

Sự hiệp-một và lòng nhơn-đức của các tín-đồ ban đầu

42 Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ-đồ, sự thông-công của anh em, lễ bẻ-bánh, và sự cầu-nguyện. 43 Mọi người đều kính-sợ, vì có nhiều sự kỳ phép lạ làm ra bởi các sứ-đồ. 44 Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung. 45 Bán hết gia-tài điền-sản mình mà phân-phát cho nhau, tùy sự cần-dùng của từng người. 46 Ngày nào cũng vậy, cứ chăm-chỉ đến đền-thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui-vẻ thật-thà, 47 ngợi-khen Đức Chúa Trời và được đẹp lòng cả dân-chúng. Mỗi ngày Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội-thánh.

  1. Nghĩa là chín giờ sáng.
  2. Giô-ên 2 : 28-32.
  3. Thi-thiên 16 : 8-11.
  4. Thi-thiên 110 : 1.