Bước tới nội dung

Cổ xúy nguyên âm/Cuốn thứ nhứt/I-6

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

THẤT-NGÔN BÁT-CÚ LIÊN HOÀN
(Câu cuối bài trên lại tiếp sang đầu bài dưới)

Than nghèo bốn bài

1. — bài thứ nhứt

Chửa chán ru mà quấy mãi đây?
Nợ nần dan dúi mấy năm nay.
Mang danh tài sắc cho nên lỡ,[1]
Quen thói phong-lưu hóa phải vay.
Quân-tử lúc cùng thêm thẹn mặt.
Anh-hùng khi gấp phải khoanh tay.
Còn trời, còn đất, còn non nước,
Có lẽ ta đâu mãi thế này?

2. — bài thứ hai

Có lẽ ta đâu mãi thế này?
Non sông lẩn thẩn mấy thu chầy.
Đã từng tắm gội ân mưa móc,
Cũng phải xênh xang hội gió mây.
Hãy quyết phen này xem thử đã,
Song còn tuổi trẻ chịu chi ngay.
Xưa nay xuất, xử thường hai lối.
Mãi thế rồi ta sẽ tính đây.

3. — bài thứ ba

Mãi thế rồi ta sẽ tính đây.
Điền viên thú nọ vốn xưa nay.
Giang hồ bạn lữ[2] câu tan, hợp,
Tùng cúc anh em cuộc tỉnh, say.
Tòa đá Khương-công[3] đôi khóm trúc,
Áo xuân Nghiêm-tử[4] một vai cày.
Thái bình vũ trụ càng thong thả,
Chẳng lợi danh chi lại hóa hay.

4. — bài thứ tư

Chẳng lợi danh chi lại hóa hay,
Chẳng ai phiền lụy, chẳng ai rầy.
Ngoài vòng cương tỏa chơn cao, thấp.
Trong thú yến hà mặt tỉnh, say.
Liếc mắt coi chơi người lớn bé,
Vểnh râu bàn những truyện xưa nay.
Của trời trăng gió kho vô tận,
Cầm, hạc tiêu giao đất nước này.

  1. « Lỡ » có bản chép là « nợ ».
  2. Lữ nghĩa là bạn cùng trà lửa.
  3. Là tích ông Khương-tử-Nha ngồi bàn-thạch câu cá ở sông Vị.
  4. Ông Nghiêm-tử-Lăng ở đời Đông-hán, mặc áo tơi đi cày ở núi Phú-xuân; đó là dẫn tích người ẩn dật, thì mình cũng về ẩn ở nhà đi cày và câu cá.