Bước tới nội dung

I Sử ký/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
I Sử ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 17

Đức Chúa Trời không cho Đa-vít cất đền cho Ngài

171 Khi Đa-vít ở trong nhà mình, bèn nói với tiên-tri Na-than rằng: Nầy ta ở trong nhà bằng gỗ bá-hương, còn hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va ở dưới những bức màn. 2 Na-than tâu với Đa-vít rằng: Hãy làm theo đều ở trong lòng vua, vì Đức Chúa Trời ở cùng vua.

3 Xảy trong đêm đó, có lời của Đức Chúa Trời phán cùng Na-than rằng: 4 Hãy đi nói cùng Đa-vít, tôi-tớ ta rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ngươi chớ cất đền cho ta ở; 5 vì từ khi ta dẫn Y-sơ-ra-ên lên khỏi Ê-díp-tô cho đến ngày nay, ta không ở trong đền nào hết; nhưng ta ở từ trại nầy đến trại kia, từ nhà-tạm nầy đến nhà-tạm nọ. 6 Phàm nơi nào ta đồng đi cùng cả Y-sơ-ra-ên, ta há có phán biểu một người nào trong các quan-xét Y-sơ-ra-ên, tức người mà ta truyền-bảo chăn dân ta, mà rằng: Sao các ngươi không cất cho ta một cái đền bằng gỗ bá-hương? 7 Bây giờ, ngươi hãy nói cùng Đa-vít tôi-tớ ta như vầy: Đức Giê-hô-va của vạn quân phán như vầy: Ta đã lấy ngươi từ chuồng chiên, từ sau những con chiên, đặng lập ngươi làm vua-chúa trên dân Y-sơ-ra-ên ta; 8 phàm nơi nào ngươi đã đi, ta vẫn ở cùng ngươi, trừ-diệt các thù-nghịch khỏi trước mặt ngươi; ta sẽ làm cho ngươi được danh lớn, như danh của kẻ cao-trọng ở trên đất. 9 Ta sẽ sắm-sẵn một chốn ở cho dân Y-sơ-ra-ên ta, vun-trồng chúng để chúng ở nơi mình, sẽ không còn bị khuấy-rối, con loài ác sẽ chẳng làm bại-hoại chúng như khi trước nữa, 10 như từ ngày ta đã lập quan-xét trên dân Y-sơ-ra-ên ta; ta sẽ khiến các thù-nghịch ngươi phục dưới ngươi. Lại ta báo cho ngươi biết rằng Đức Giê-hô-va sẽ cất cho ngươi một cái nhà. 11 Xảy khi các ngày ngươi đã mãn và ngươi phải về cùng tổ-phụ ngươi, ắt ta sẽ lập dòng-dõi ngươi lên là con trai của ngươi, đặng kế-vị ngươi; ta sẽ làm cho nước người vững-chắc. 12 Người ấy sẽ cất cho ta một cái đền, và ta sẽ làm cho ngôi nước người vững-bền đến đời đời. 13 Ta sẽ làm cha người, người đó sẽ làm con ta; sự nhơn-từ ta sẽ chẳng cất khỏi người đâu, như ta đã cất khỏi kẻ ở trước ngươi; 14 song ta sẽ lập người đời đời tại trong nhà ta và tại trong nước ta; còn ngôi nước người sẽ được vững-chắc cho đến mãi mãi. 15 Na-than theo các lời nầy và sự mặc-thị nầy mà tâu lại với Đa-vít.

Lời cầu-nguyện của Đa-vít

16 Vua Đa-vít vào, ngồi trước mặt Đức Giê-hô-va, mà thưa rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi! tôi là ai và nhà tôi là gì, mà Chúa đem tôi đến đây? 17 Đức Chúa Trời ôi! ơn đó Chúa lấy làm nhỏ-mọn thay; nhưng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi! Chúa có hứa ban ơn cho nhà của tôi-tớ Chúa trong buổi tương-lai đến lâu dài, và có đoái-xem tôi theo hàng người cao-trọng! 18 Chúa làm cho đầy-tớ Ngài được sang-trọng như thế, thì Đa-vít còn nói gì được nữa? vì Chúa biết đầy-tớ Chúa. 19 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đã theo ý lòng mình mà làm các việc lớn nầy cho đầy-tớ của Ngài, đặng bày ra các sự cả-thể nầy. 20 Ôi Đức Giê-hô-va, chẳng có ai giống như Ngài, và cứ theo mọi đều lỗ tai chúng tôi đã nghe, ngoại Ngài chẳng có ai là Đức Chúa Trời. 21 Chớ thì trên thế-gian có dân-tộc nào giống như dân Y-sơ-ra-ên của Chúa, một dân-tộc mà Đức Chúa Trời đi chuộc lại làm dân riêng của Ngài, sao? Nhờ sự cả-thể đáng kính đáng sợ, Chúa được danh rất lớn, đuổi các dân-tộc khỏi trước mặt dân của Chúa, là dân Chúa đã chuộc lại khỏi xứ Ê-díp-tô. 22 Vì dân Y-sơ-ra-ên, Chúa đã khiến thành dân riêng của Ngài đến đời đời; còn Đức Giê-hô-va ôi, Ngài trở nên Đức Chúa Trời của họ. 23 Bây giờ, Đức Giê-hô-va ôi! nguyện lời Ngài đã hứa về tôi-tớ Ngài và về nhà nó được ứng-nghiệm đến đời đời, cầu Chúa làm y như Ngài đã phán. 24 Nguyện đều ấy được vững-chắc, và danh Chúa được tôn-vinh đời đời, để người ta nói rằng: Đức Giê-hô-va vạn quân, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, tức là Đức Chúa Trời cho Y-sơ-ra-ên; còn nhà Đa-vít, là tôi-tớ Chúa, được đứng vững trước mặt Chúa! 25 Đức Chúa Trời tôi ôi! Chúa có bày-tỏ cho kẻ tôi-tớ Chúa biết rằng Chúa sẽ lập một cái nhà cho người; bởi đó cho nên kẻ tôi-tớ Chúa dám cầu-nguyện ở trước mặt Chúa. 26 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài là Đức Chúa Trời, Ngài đã hứa đều lành nầy với tôi-tớ Chúa; 27 thế thì, nay cầu-xin Chúa ban phước cho nhà kẻ tôi-tớ Chúa, hầu cho nó hằng còn ở trước mặt Chúa; vì, Đức Giê-hô-va ôi! hễ Ngài ban phước cho nó, thì nó sẽ được phước đến đời đời.