Nẻo nhọn bao nhiêu, lại có tùi,
Dòm cơ tạo hóa đã càng soi.
Vì danh, cho phải làm danh lụy
Được đạo thì hay đạo có mùi.
Áng công danh, xem trễ nải,
Nơi danh giáo thấy khen vui.
Năm hồ, có khách thênh thuyền mọn[1]
Chờ nguyệt, đêm thanh hé bóng mai[2].