Trang:Ba nguoi ban.pdf/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
11
BA NGƯỜI BẠN

Duyên cao hứng nhất để nắm chặt lấy cái cổ áo và dúi đầu Duyên xuống.

— Mày có thoát đằng giời, em ạ!

Các bạn Duyên giật nảy mình. Họ đứng giãn cả ra, lẳng lặng nhìn, không ai dám vào can sất. Đang tát cho Duyên một cái:

— Mày nói gì tao, hở?

Duyên đã gần mếu máo, nước mắt chảy vòng quanh; anh hăng hái chối:

— Không, tôi có dám nói gì anh đâu. Tôi lạy anh.

Đang tát cho cái nữa:

— Cái mồm mày lem lém! Ông bảo thật cho mà biết: trêu ghẹo thằng Tỳ thì được chứ động đến ông mày thì được méo mặt ngay.

— Tôi xin anh, từ nay tôi xin chừa. Anh tha tôi.

— Không tha được. Cái thói mày vẫn vậy; tao mà buông ra một cái là mày chửi tao rồi chạy ngay.

— Không, tôi không dám thế.

— Này không này!

Hai ba cái thụi chắc nịch thúc vào lưng Duyên. Duyên đau quá nên sinh cáu:

— Ái chà! mày đánh ông đau quá! có buông ngay không có ông chửi cho bây giờ...

Thế là Đang nghiến răng vào mà đấm, đạp Duyên túi bụi. Duyên kêu như lợn bị chọc tiết. Chúng tôi tối tăm cả mắt, muốn can quá mà chẳng