Trang:Ba nguoi ban.pdf/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12
BA NGƯỜI BẠN

ai dám vào. Giữa lúc ấy thì Tỳ chạy lại. Đằng sau Tỳ là một bọn nữa vừa chạy vừa reo:

— Đánh nhau! a ha! đánh nhau, các anh ơi!

Duyên hăng máu, đã dằng ra được, vơ lấy một hòn đá bên đường ném Đang. Đang tránh, và lại nhẩy bổ vào người Duyên. Duyên vừa khóc, vừa chửi, vừa giằng co.

Tỳ hếch mũi lên nhìn một chút, rồi đưa sách cho một người bạn, chạy vào nắm lấy cánh tay Đang:

— Thôi, anh Đang. Anh ấy bé...

Đang gạt phắt tay Tỳ ra, mắng:

— Còn mày nữa! ai chả biết hôm nay thuộc bài!

— Không phải thế...

Tỳ lại kéo Đang ra. Đang cáu tiết:

— Cút ngay! đồ hèn như lợn, chỉ quen để người ta bắt nạt.

Tỳ đã quả quyết hơn:

— Ai bắt nạt được tôi!

Cái ngực Tỳ ưỡn ra, kiêu-hãnh lắm. Chúng tôi đều phải lạ. Chính Đang cũng phải ngừng lại, nhìn Tỳ như nhìn một thằng đột nhiên hóa dại. Anh cười gằn, hỏi:

— Mày định chơi nhau với tao thật à? Đây có giỏi thì đánh đi.

— Anh làm gì tôi mà tôi đánh?

— Thế thì mặc tao với thằng Duyên, việc gì đến mày?