Bước tới nội dung

Trang:Ba phon hoa 1.pdf/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 5 —

không cầm đậu được lòng, song cũng làm ra mặt nghiêm mà nói:

— Thằng này đổ đốn ra rồi! Mở hòm xem ảnh, dò chuyện nói càn, sao mà to gan thế!

Thằng nhỏ sợ nín hơi không dám thở, Thiếu-my thấy thế, mới ôn tồn mà nói

— Thế nhưng chỗ bạn thân với nhau thì sự đó cũng thường tình, chẳng có chi là lạ. Về sau thế nào nữa? nói nôt ta nghe.

Thằng nhỏ liền nói tiếp rằng:

— Con nói thế chớ có phải mở hòm nhìn ảnh thật đâu. Nguyên là có một hôm nhân lúc bác ta say rượu, con liền tán con ma con mãnh, khoe con vợ-chưa-cưới của con để dụ bác ta. Quả nhiên bác ta trúng kế, lấy ngón tay trỏ kề vào mũi mà nói rằng: « Tiếc thay vợ tao không có ở đây, để cho mày rỏ rãi ra mà chết! » Con bĩu môi nói khích: Thưa phải! Con gái làng bác tôi đã biết: ở trong tỉnh tôi thấy họ vẫn đi xe than gánh nước nhan nhản ra đấy! Trông qua còn không ra hồn nữa là còn đẹp với ai. Bác ta tức lắm, mở khóa lấy ngay tấm ảnh ném ra trước mặt con mà rằng: Này mày hãy trông mặt thiên-tiên, đừng có lắc đầu le lưỡi thôi nhé! Con vội vàng cầm lấy xem, giả vờ tấm tắc khen ngợi. Bác ta vỗ vai con mà nói: Có bằng vợ chưa cưới của anh không? Con xin chịu thua và xin lỗi lại. Thiếu-my vội hỏi vặn:

— Mày chưa ráo máu đầu, nhà lại nghèo mà đã giạm vợ thật rồi sao? Thằng nhỏ đáp:

— Thưa không. Đó chẳng qua là cái kế của con, không thả săn-sắt sao bắt được cá-sộp. Đáp xong lại nói tiếp:

— Bấy giờ bác ta mới kể lai lịch sử của cô vợ. Thì ra vợ bác ta là con một ông đồ ở Tăng-thành. Ông đồ nhân dậy học ở Dương-thạch, đem cả vợ con sang và cho chị ta vào trường nữ-học. Chẳng ngờ khi thi lên lớp, lúc điểm danh phải ông Đốc chấm thi trông thấy, liền bảo đứng lại mà hỏi căn vặn đến nhà cửa. Hôm sau, ông Đốc đó