Bước tới nội dung

Trang:Ba phon hoa 3.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 68 —

— Sao bà lại đến được đây? Xin nói cho tôi rõ. Bà to gan thật! Mình đương mắc một cái án lớn mà dám ra vào những chỗ pháp-luật này như không trông thấy có ai cả, tôi thực chịu bà! Quan-Đoàn ra hiệu ngăn lại mà rằng:

— Thôi im ông! Không im chết cả tôi lẫn ông bây giờ! Nói đến đấy liền ghé tai Giác-chi nói thầm đến nửa tiếng đồng hồ, chừng là thuật lại cái thân thế bấy lâu trôi nổi. Ngay lúc ấy thì tên ngục-tốt đứng ngoài đã ra hiệu bảo Quan-Đoàn phải ra. Nàng đành phải dứt áo đứng dậy, còn Giác-chi cứ ngồi trơ như phỗng đá mà nhìn theo. Đương lúc mê-mẩn bàng-hoàng thì đã tiếp được thư của vợ gửi vào, bấy giờ chàng mới định thần lại. Mở thư ra xem, trong thư đại-ý nói:

« Nghe tin ông vào ngục, tôi rất lấy làm lo-buồn; nếu không mê gái thì đâu đến nông nỗi này, thế mà ngày trước tôi can, ông lại còn oán. Cha già tuổi tác, tôi không dám để biết việc ấy; còn con hầu non của ông thì mặt nó vẫn nhơn nhơn không ra ý thiết-tha gì ông cả. Thế ông mới biết những quân mèo mả gà đồng, có thể tin cậy được đâu. Tôi đàn bà đàn mụ, không dám vào ngục thăm ông; còn việc nhà cùng các món tiền thì tôi xin gánh vác một mình. Ông đừng lấy làm nghĩ. »

Giác-chi xem xong, tức lộn ruột, vò-xé ra làm trăm nghìn mảnh rồi nằm vật xuống tấm ván. Cơn nghiện đã đến, mắt đổ hồng-quang, các đầu xương vừa rức vừa đau, tưởng chừng có thể chết ngay đi được... Gió lạnh thổi vào, thành mắc chứng cảm, ngực đau đầu rức, nóng rét lên cơn đùng đùng!.. Thuốc thang chả có, chăn chiếu thì không, vì thế mà chẳng bao lâu đã thành ra bệnh nặng.

Ở Hương-cảng khi ấy có một ngừời thày-cãi nước Anh, tuổi đã già lại thuộc tiếng Tầu, thường cãi hộ các người Tầu ở trước các toà-án. Một hôm đương ngồi