Bước tới nội dung

Trang:Ba phon hoa 3.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 69 —

bỗng có một người thiếu-phụ ăn vận lối tây, mặt đeo chàng-mạng, gõ cửa vào thăm. Vào đến nơi, cúi đầu làm lễ chào. Người thày cãi đứng rậy mời ngồi, rồi bảo tên người nhà lui ra mà hỏi:

— Chả mấy khi nữ-sĩ đến thăm, chẳng hay có việc gì vậy? Người thiếu-phụ sẽ nhích-mình rồi bẽn lẽn mà đáp:

— Tôi họ Hồ, tên là Thục-Khanh, đến đây là cốt nhờ cụ một việc. Nguyên tôi có một người bạn tên là Doãn-Giác-chi, bị người ta vu-thác phải bắt vào ngục, tình thật là oan ức. Tuy nhiên, tường tình án ấy thế nào thì hỏi người bị cáo mới có thể rõ được. Tôi chỉ biết nhận lời của ông ấy nhờ đến đâỵ xin cụ ra tay làm phúc. Tiền phí tổn bao nhiêu tôi xin nhận tất cả. Có thế nào mong cụ dậy bảo cho. Thày-cãi nói:

— Được! Tôi sẽ xin hết-sức, thế nhưng nữ-sĩ có thể thuật cho tôi biết qua-loa việc ấy được không?

Người thiếu-phụ nói:

— Xin cụ thứ cho, tôi cũng chẳng biết gì hơn cụ về cái án ấy cả. Thày cãi bất-đắc-dĩ đành lấy giấy biên tên người bị cáo, nơi ngục bị giam, cùng số tiền thuê cãi, vân vân; đưa cho người thiếu-phụ bảo làm tờ nhận. Người thiếu phụ làm xong, cúi đầu cám ơn rồi rảo bước đi ra cửa. Người thày cãi ngồi một mình châm xì gà hút rồi lẩm-nhẩm tự nói: Quái lạ! Bị cáo là một người bạn giai, mà đứng chạy là một người bạn gái, hai bên tất nhiên phải là có ơn sâu nghĩa nặng với nhau. Thế nhưng lo việc mà không biết việc ấy ra thế nào, thì xưa nay dễ thường chưa có cái án nào như thế. Dù sao mặc dầu, ta đã nhận lời thì ta tất phải giúp cho được việc. Hôm nay trời đã muộn, để mai ta sẽ vào ngục thăm phạm-nhân xem công việc ra làm sao!...