Trang:Bay bong lua lep.pdf/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
11
BAY BONG LUA LEP

Bảy năm bò béo đã qua. Thì bảy năm mất mùa liền đến. Thiên-hạ đói, người ta lũ-lượt kéo nhau đến kinh-đô, xin đức vua mở kho ra phát chẩn. Vua phán:

— Hãy đến kêu với Giô-sê.

Khi ấy, ở đất Ca-na-an là nơi Gia-cốp ở, thiên-hạ cũng mất mùa. Gia-đình nhà Gia-cốp nheo nhóc đói. Nghe đồn bên Ai-cập có bán lúa, ông sai các con đem tiền sang đong.

Giô-sê thấy các anh thì nhận ra ngay. Nhưng chàng không nói cho họ biết. Chàng quát lính trói cả bọn lại:

— Chúng nó là những quân do-thám. Chúng giả vờ đong thóc để dòm ngó nước Ai-cập ta đây.

Các anh chàng hoảng-sợ. Họ hết sức chối cãi. Họ bảo: họ là những người lương-thiện, họ có mười hai anh em: em út ở lại đất Ca-na-an với cha già, còn một em thì chết mất. Giô-sê bảo;

— Chúng bay đã nói thế thì ta cũng biết thế. Nhưng ta cần phải xét xem những lời chúng bay khai thực hư thế nào. Vậy ta hãy giam một thằng lại đây, còn tha cho cả bọn về; nay mai dẫn em út đến đây để ta xem: nếu xét ra quả tình chúng bay oan, thì ta sẽ tha cho cả.

Chúng lại càng khó nghĩ. Chúng biết chắc chẳng khi nào họ chịu rời em út. Việc Giô-sê mất tích đã làm ông đau-khổ bao nhiêu lâu rồi, Ông thà chết đói chẳng chịu để Băng-gia-Minh sang Ai-cập. Bấy giờ chúng mới biết hối-hận vì đã bán Giô-sê ngày trước. Chúng dùng tiếng quê mà trách lẫn nhau. Người nọ đổ lỗi người kia. Giô-sê nghe hiểu cả. Chàng cảm-động sa nước mắt. Nhưng chàng quay đi để các anh không biết. Rồi chàng truyền cho bọn lính: