— Chúng mày giam thằng thứ hai lại cho tao; còn tha cho chúng về.
Chàng lại dặn nhỏ một tên lính hầu thân tín:
— Con bảo đong thóc để đầy bao cho chúng nó, còn bạc chúng trả tiền thóc thì lại giấu vào miệng bao.
Các anh Giô-sê vô tình cứ mang bao về. Đến nhà rở ra thấy bạc, họ rất ngạc-nhiên. Rồi họ sinh lo lắng. Cực thêm nữa là ông Gia-cốp nhất định không cho con út đi Ai-cập.
Nhưng đất Ca-na-an cứ mỗi ngày một đói thêm, Gạo lĩnh về thì ăn vào hết cả Người con thứ tư là Giư-đa đành phải thưa với bố:
— Nếu cha nhất-định không cho Băng-gia-Minh đi với chúng con, thì cả họ nhà ta chết đói. mà anh hai chúng con bị giam bên Ai-Cập, bị giết chết không biết chừng. Xin cha nghĩ lại cho.
Ông Gia-cốp ôm mặt khóc:
— Nhưng nếu Băng-Gia-Minh nhỡ ra mệnh hệ nào thì cha chết mất..
— Không, xin cha cứ yên lòng; con cam-đoan sẽ đem được Băng-Gia-Minh về trả cha Cha cứ nghe lời chúng con.
Ông Gia-cốp, chẳng biết liệu làm sao được, đành phải nghe. Các con ông mừng lắm. Họ sắm sanh ít lễ-vật, rồi cùng nhau đi...
Giô sê sai lính dẫn họ vào nhà riêng. Cả bọn lại sợ xanh cả mắt. Họ nghĩ bụng: chắc hẳn vì việc bạc giấu trong miệng bao lần trước; thôi, phen này thì khó khỏi tù giắt nút... Họ lạy van tên lính:
— Chú làm phúc bẩm với quan lớn giùm chúng tôi...