Trang:Bay bong lua lep.pdf/16

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
14
SACH HOA MAI

khác, để xin đong lúa. Tình chúng tôi oan uổng.

Nhưng tên lính trả lời:

— Tôi không biết quan lớn truyền phải dẫn các người vào nhà trong, các người vào mà kêu. — Vào đến nhà trong, họ ngạc-nhiên. Họ thấy bầy sẵn một bàn tiệc rất linh-đình. Cả người anh thứ hai bị giam trong ngục, cũng dẫn ra để nhập với họ làm một bọn. Họ còn phân vân lo-lắng thì Giô-sê vào. Cả bọn sụp xuống lạy, và dâng lễ vật. Giô-sê bằng lòng nhận. Bấy giờ chúng mới hơi yên lòng. Giô-sê vui-vẻ chuyện trò với chúng. Chàng hỏi thăm cha già chúng, hỏi thăm đất Ca-na-an. Chàng cho phép chúng ngồi vào bàn tiệc cùng ăn với chàng. Ăn uống xong chàng bảo chúng ra lĩnh thóc rồi đưa nhau về.

Nhưng chàng đi chưa được bao xa, thì đã có lính chạy theo. Chàng giật mình đứng lại. Tên lính mắng:

— Các anh thật là những đồ vong-ân bội-nghĩa. Quan lớn chúng tôi đãi các anh như thế, mà các anh nỡ lòng nào dám ăn cắp chén bạc của quan lớn chúng tôi mà về?

Chúng chối sống, chối chết rằng không lấy. Tên lính không tin thì cứ khám. Nếu một người nào trong bọn chúng có mang chén bạc thì tên lính cứ xiệc giải về cho quan giết chết; mà cả bọn sẽ chịu ở lại làm nô-lệ... Tên lính chạy thẳng đến bao lúa của Băng-Gia-Minh vạch ra xem. Một cái chén bạc sáng lóa nằm trơ trơ ra đó. Cả bọn há hốc mồm, chẳng còn biết kêu giời làm sao.

Tên lính dẫn họ về, điệu cả vào trình Giô-sê. Cả bọn sụp xuống đất lạy, chẳng còn dám ngửa mặt lên nhìn Giô-sê nữa. Giô-sê cười gằn, mắng: