Trang:Bay bong lua lep.pdf/4

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
2
SACH HOA MAI

— Cả vườn chỉ có cây Thiện-Ác là quí nhất, sao các người chẳng ăn?

Ê-va ngay miệng đáp;

— Cây ấy, Chúa chúng tôi đã cấm, ăn vào tất chết.

— Chết? Chúa dọa các người đó thôi. Tôi biết lắm, Chúa sợ các người biết Thiện-Ác thì khôn-ngoan ngang với Chúa.

Ê-va sinh nghĩ-ngợi. Nàng tò-mò nhìn quả cấm. Chao ôi! sao mà nó có vẻ ngon-lành thế! Nàng thèm rỏ rãi. Nàng ngắt liều một quả, và ngoạm luôn một miếng. Quả là ngon thật. Nàng chạy đi tìm chồng và ép chồng cùng ăn. Ăn xong, thì người họ tự nhiên đổi khác. Họ để ý đến thân thể họ. Thân-thể họ lõa-lồ. Họ lấy thế làm xấu hổ, nên đi lấy lá cây quấn chung quanh mình. Bỗng họ nghe tiếng Chúa. Họ hãi tìm chỗ ẩn, Thượng-đế giận lắm phạt họ, và con cháu họ như thế này:

— Ê-va đã trái lời ta, thì sẽ phải đau-đớn khi sinh con, và phải chịu lụy chồng. Còn A-đam đã coi lời vợ hơn lời của Chúa, từ nay sẽ phải đổ mồ-hôi ra, để mà kiếm miếng ăn, cho tận đến khi xác trở về với đất.

Nói xong ngài đuổi họ ra khỏi vườn. Từ đấy đất mọc gai. Những giống thú dữ sinh-sôi. Người vất-vả và đau khổ. Tật bệnh làm hại xác, cũng như sầu-hận, lo-lắng vò sé những linh hồn đã chẳng còn trong sạch nữa. Tội lỗi mọc nhanh như cỏ xấu. Giòng giõi A-đam cứ càng ngày càng xa Chúa Trời. Họ kế tiếp nhau được mười đời, thì Thượng-đế đã bắt đầu hối-hận, vì đã sinh ra họ. Nhân loại đã xấu-xa quá lắm. Ngài định phá tiệt đi cho khỏi dơ mắt ngài. Nhưng giữa bọn người tội lỗi, còn một gia-đình