CHƯƠNG THỨ NHẤT
Đức-Lan-Sĩ-Ngõa ở Phi-châu là một xứ khí-hậu rất nóng. Đồng đất mông mênh, phần nhiều là bãi cát. Từ sáng đến chiều, có một thứ gió thổi qua rất mạnh. Thứ gió ấy thường xoáy thành cơn lốc, cuốn đất cát lên từng đám như cái cột! Khi gió ngớt thì cát lại đổ xuống cánh đồng. Không mưa trong hai tuần lễ thì khó chịu vô cùng. Người trong xứ cũng quen đi, không biết thế là khổ. Cỏ héo hoa tàn, trời nung đất nấu, cơn gió thổi đùng đùng, quạt lửa và ném cát vào mặt hành khách. Một vài con đường đi chia lối ở trên cánh đồng rộng, khác nào trên một lần da trắng nõn, gợn lên mấy thớ gân xanh. Trên một con đường ấy, có một người lính kỵ ghì cương xông. qua cơn gió-lốc mà đi. Những là lạ nước lạ non, người, ngựa đều ra chiều mệt nhọc. Bỗng rưng chàng dừng cương lại, trông luồng gió-lốc đã ngớt mà nói:
— Làn gió kia cuốn những bụi cát từ đâu đem đến đây, mà bây giờ lại chịu bỏ vạ xuống đấy? Cái cảnh của đời người thế, âu cũng thế này. Nói xong lại đánh ngựa đi. Mắt xanh biêng biếc, tóc đỏ hung hung, tầm vóc đẫy đà, trông chàng trạc độ 30 tuổi. Khi ngựa đi đến chỗ rẽ, chàng lại ngần ngừ mà nói: