Bước tới nội dung

Trang:Chi cung em.pdf/34

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 32 —

chiều xuân bảng lảng, tơ lòng ngổn ngang... Ngay lúc ấy, khí trời bỗng thay đổi, hương hoa đã nhạt, tiếng vượn đã im, chim làm tổ, cắt mớm con, cũng không thấy bên ngàn xào xạc... Nàng sẽ giương cặp mắt trong-xanh mà nhìn lên trên núi, thì thấy mây xám mít mùng, bóng vàng bảng lảng, ngọn gió rung cây đổ lộc, cơn mưa như sắp kéo đến nơi. Định-thần lại, nhớ đến câu nói của Ước-Hàn, nhặt cái bàn vẽ, đứng dậy vào ngồi trong hang núi. Vừa ngồi xong thì đã thấy sấm nổi ầm ầm, chớp chằng nhấp nhoáng, mưa gió ào ào kéo đến, trong rừng trên núi, bỗng đổi ra một cảnh tượng khác thường. Nàng ngồi chỗ hang ấy, có một cái trụ đá đứng sững ngay đối mặt nàng. Bỗng rưng tiếng sét dậy trời, chiếc trụ đã vụn ra từng mảnh. Thế mưa đã ngớt, nàng ra cửa hang rồi tìm đường lên núi. Quần áo ướt như tắm, song cũng cố rảo bước chạy về. Về đến cửa sau, thấy Phất-Thế cầm đèn đứng tựa cửa mà đợi. Thấy cháu về, ông giật mình mà hỏi:

— Cơ-Tư! cháu đã về đấy chứ? Sao ướt át mà lấm láp thế kia? Thế cháu không gặp Ước-Hàn đại-úy à? Đại-úy đem người đi tìm cháu đấy, Cơ-Tư đáp:

— Thưa bác! Cháu đi mưa, chạy vội nên bùn nó bắn và gai nó cào rách cả quần áo. Thôi, cháu xin phép vào thay cho khỏi rét. Nói xong nàng tất tả về phòng. Đi đến đâu, nước dỏ ướt cả thảm trải nhà. Phất-Thế thấy vậy, tự nghĩ rằng: Lúc nó mới đến, chị em cũng ướt át thế này. Ở đây đã lâu, sao nó lại không biết chiều trời sắp mưa mà về sớm một chút?... Cơ-Tư thay áo xong, lòng lại nghĩ vơ nghĩ vẩn đến sự Ước-Hàn đi mưa đi gió, thì lại cảm cái lòng chàng tử-tế với mình. Thay áo xong thì nghe phía ngoài đã thấy tiếng Ước-Hàn. Nàng mừng thầm cái vẻ lôi thôi ướt át vừa rồi, không để mắt chàng trông thấy... Tóc khi ấy còn ướt, phủ bết lên trên trán. Nàng sẽ lau khô, rồi lấy lược chải cho mướt. Xong lại đến gần chiếc gương đứng mà soi. Xưa kia mộc-mạc, bóng chẳng buồn nhìn. Bây giờ lòng đã bận vì tình, sinh ra cũng thích sửa sang ngắm vuốt.