Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/64

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
66
NGÔ SĨ LIÊN

đường rẽ, để bảo cho chàng biết... » Trọng-Thủy về, đem thưa với Đà.

Quý-Tỵ, năm thứ năm mươi — Năm thứ 2 đời Tần Nhị-thế (210 trước T. L.) — Nhâm-Ngao ốm sắp chết, bảo Đà rằng: « Nghe đồn bọn Trần-Thắng làm loạn. Lòng dân chưa biết theo đâu. Đất này hẻo-lánh xa-xôi. Ta sợ bọn giặc xâm phạm đến đây, muốn tuyệt đường với chúng, — Đường sang Việt do Tần mở. — tự giữ lấy mình, đợi xem sự-biến ở Chư-Hầu... »

Rồi đó ốm quá, lại nói: « Phiên-Ngu — Nam Thành đời Hán — tựa núi, cách sông; Đông, Tây đều vài nghìn dậm. Người Tần xem cũng sẵn lòng giúp nhau, thế cũng đủ dựng-nước, nổi vua, làm chúa một phương. Các quan đầu các hạt trong quận không ai đáng cùng mưu toan, cho nên thường triệu ông, bảo cho biết thế... » Bèn cất Đà thay mình. Ngao chết, Đà liền truyền hịch cho các cửa Ải Hoành-Phố, Dương-Sơn, Hoàng Khê rằng: « Quân giặc sắp đến! Mau tuyệt đường và họp quân để tự giữ cõi mình! » Hịch tới nơi, các châu, quận đều vâng theo! Thế rồi đem giết hết các quan đầu hạt do vua Tần đặt lên! Cho các người thân thay làm Thái-Thú... Đà cất quân đánh nhà-vua. Nhà-vua không biết lẫy nỏ đã mất, vừa vây-cờ vừa cười rằng: « Đà không sợ nỏ thần của ta sao? » Quân Đà bức đến gần, nhà-vua cất đến nỏ, thì đã gẫy rồi! Liền thua