Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/65

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
67
ĐẠI VIỆT SỬ KÝ TOÀN THƯ

chạy... Cho Mỵ-Châu ngồi lên ngựa, cùng nhà-vua chạy về Nam. Trọng-Thủy nhận giấu lông-ngỗng đuổi theo. Nhà vua đến bãi biển, đường cùng không có thuyền, chèo, luôn miệng kêu: « Rùa vàng! Mau lại cứu ta! » Rùa vàng nhoai lên mặt nước quát rằng: « Đứa ngồi sau ngựa kia chính là giặc đó! Sao chẳng giết nó đi! » Nhà-vua rút gươm toan chém Mỵ-Châu. Mỵ-Châu khấn rằng: « Một lòng trung-tín, mắc lừa người ta! Xin hóa làm ngọc trai, để rửa mối thù nhục-nhã này! » Nhà-vua đành phải chém nàng. Máu chẩy xuống nước, loài trai hớp vào ruột liền hóa ra ngọc trai trong sáng. Nhà vua cầm bẩy tấc sừng văn-tê — thứ sừng tê rẽ nước ngày nay — đi vào biển mất! — Đời truyền nơi ấy tức là cồn Dạ-Sơn thuộc xã Cao-Xá, phủ Diễn-Châu.[1] Trọng-Thủy đuổi kịp, thấy Mỵ-Châu đã chết, khóc nức-nở, ôm xác nàng về chôn ở Loa-Thành, hóa thành tảng ngọc-thạch. Trọng-Thủy thương tiếc Mỵ-Châu, trở về nơi nàng trang-điểm, tắm-gội, tưởng nhớ khôn hàn! Rút lại deo mình xuống đáy giếng mà chết! Người đời sau được ngọc trai ở biển Đông đem rửa bằng nước giếng ấy thì mầu lại càng thêm sáng suốt!...

Sử-thần Ngô-Sĩ-Liên bàn rằng:

Thuyết rùa thần đáng tin chăng? Kể như các chuyện « Đá biết nói; » « Thần giáng ở Hữu-


  1. « Đền vua Thục ở núi Mộ-Dạ, xã Hương-Ái, huyện Đông-Thành, tỉnh Nghệ-An. » (K. Đ. V. S.)