Trang:Dao hang cop.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
ĐAO HANG COP
31
 

thất vọng ngay. Đôi mắt nàng đã lại nhắm lại rồi Nhưng mí mắt hình như hãy còn run run khẽ. Dũng đánh bạo đặt bàn tay lên trán nàng xem nóng lạnh thế nào. Đôi mắt lại mở ra. Chúng đờ đẫn một thoáng rồi trừng trừng nhìn Dũng. Cái nhìn lộ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi. Đôi lòng đen đảo đi, đảo lại. Và thiếu-nữ thở hổn hển, run rẩy như lên cơn sốt. Dũng dịu dàng gọi và hỏi để cho nàng khỏi sợ:

— Cô ơi! cô đã tỉnh chưa?

Thiếu-nữ ngây mặt ra nhìn. Dũng nghĩ thầm: « À! mà mình cũng khỉ! Cô ta là người Tàu, làm gì hiểu tiếng An-nam! ». Nó toan quay ra, đi gọi Lý Sâm. Nhưng chợt người thiếu-nữ mấp máy môi. Mới đầu nàng chỉ để thoát ra được một tiếng rên. Dũng nắm lấy tay nàng, cố dùng nét mặt và điệu bộ để tỏ cho nàng biết: nó không có ý gì làm hại. Nhưng nàng đã nói thành tiếng được. Một thứ tiếng run run, bải hoải. Nhưng Dũng nghe rõ lắm, và sửng sốt. Bởi vì nàng hỏi:

— Ai thế?

Rõ ràng là tiếng An-nam, chẳng còn ngờ gì nữa. Dũng cảm động đến thành bối rối:

— Tôi... tôi đây mà!... Cô ở đâu giạt vào đây thế?

— Tôi bị đắm thuyền. Tôi còn sống hay chết rồi?

Dũng bật cười. Nhưng thấy nét mặt ngơ ngác