Trang:Doi cach mang Phan Boi Chau.pdf/54

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 50 —

em trong phe cấp-khích, không thể nào nghảnh mặt làm lơ cho được.

Bởi vậy tôi lại tính phải trở về nước lần thứ nhì nữa.

Lần này về nước có hai mục-đích.

Một là đi qua các nơi hiểm yếu ở biên-giới hai tỉnh Việt (Quảng-đông) Quế (Quảng-tây) để xem xét địa-hình và kết giao với đám hào-kiệt trong vùng, hầu sắp đặt những chỗ mượn đường chuyên chở quân giới mai sau.

Một mặt khác lại lên Bắc-giang yết-kiến ông Hoàng-hoa-Thám, muốn xin ông một miếng đất làm khu đồn điền cho anh em cấp-khích có chỗ nương thân, đợi ngày có thể giải quyết vấn-đề quân-giới.

Than ôi! quân giới! quân giới! nó có phải là vấn đề chốc lát tính xong được đâu? Đối với vấn đề này, thật không có giây phút nào tôi đã dời phương-châm qua chỗ thong thả tính sao cho ổn-thỏa thì hơn.

Tháng 7 năm Bích-ngọ, tôi lại từ giã Nhật-bản về Quảng-đông, đến Sa-hà ra mắt Manh-hiếu Công, vừa gặp người con trưởng của cụ Phan-đình-Phùng là Phan-quân Bá-Ngọc, cũng vừa ở trong nước ra đến nơi.

Phan-quân còn nhỏ tuổi mà người thông-minh anh-tuấn. Lúc tôi còn ở nước nhà đã có dịp gặp gỡ phơi trãi ruột gan với Phan quân, nay