Trang:Doi lua xung doi.pdf/101

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


99
CHÚ KHÌ

Rồi quay sang tôi ông dặn:

— Cả ông giáo nữa nhé. Ông nhớ cứ thản-nhiên như không cho. Hễ chúng tôi bảo đánh thì cứ đánh, đừng hỏi lôi-thôi gì.

Tôi tỏ ý ưng-thuận, nhưng thật ra sự tò-mò bị kích-thích ghê-gớm lắm.

Ông chánh-hội gọi người nhà đem bài ra chia. Cái ông này say quá đến nỗi đặt cái cầy trước con trâu! tôi nghĩ bụng thế vì chưa thấy ông sai đứa nào đi mời chú Khì cả. Nhưng bài chia xong, ông chánh nghiêm-trang, tay nọ nắm tay kia như một cậu học-trò khúm-núm, nhìn vào một góc nhà mà nói:

— Anh em chúng tôi mời chú Khì chơi vài hội tổ-tôm.

Tôi bật cười, chính vì cái trò đùa của ông vô-duyên quá. Nhưng ông Nhất nhìn tôi một cái trách-móc đến nỗi tôi phải ngừng ngay lại, mặt hơi bẽn-lẽn. Mọi người ngồi ngay-ngắn ra từng góc, như sẵn-sàng để đánh. Tôi vô tình làm theo. Ông chánh giao hẹn:

— Chú xong rồi đấy chứ? Nào ta chơi. Ta góp nhỏ hai đồng thôi: ù suông bốn hào,