Trang:Doi lua xung doi.pdf/105

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


103
CHÚ KHÌ

tôi một bữa.

Ông chánh vẫn cười:

— Ngài giậy thế, chứ chúng cháu có phải là thầy phù-thủy đâu? Mà cho rằng có phù-phép nữa, chả lẽ dùng để trêu ngài hay sao?

Rồi ông kể cho tôi nghe truyện của con người bí-mật hay giận-dỗi kia: chú Khì.

Đến bây giờ tôi vẫn phân-vân, không biết có thể tin được hay không, cái truyện thậm vô-lý ấy?

« Chú Khì là một ông thầy thuốc Tầu, đến vùng này cách đây đã lâu năm. Khi mới đến, tiếng Nam chú đã thạo lắm rồi. Một thân một mình ở chỗ đất khách quê người, chú tìm cách làm thân với bọn chức-dịch các làng để có thể làm ăn yên ổn. Vì thế chú quen hầu hết các người tai mặt ở quanh đây. Và cũng vì thế chú học đánh tổ-tôm, và về sau chơi mãi thành ra nghiện. Ở đâu có tổ-tôm là đến liền.

Cách đây ba, bốn năm, chú ốm giằng-giai đến hơn một tháng, uống đủ mặt thuốc mà không qua khỏi được, đành phải chết. Biết mình không có ai thân thích, trước khi chết chú cho tìm ông tổng Trung — hồi ấy