Trang:Doi lua xung doi.pdf/104

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


102
ĐÔI LỨA XỨNG ĐÔI

lúc chẳng ai ngờ, tôi chĩa về góc chú Khì vô hình một cái đèn bấm. Ông Nhất kêu lên. Ông chánh nắm vội lấy cổ tay tôi. Và « soạt » một tiếng, cả một nắm bài ném vào mặt tôi, túi bụi. Tôi đưa tay vuốt mặt. Tiếp theo một tiếng « choang ». Đèn tắt phụt. Những mảnh thủy-tinh rơi.

— Đã biết mà! khổ quá! khổ quá!

— Thôi ông giáo mới đến đây không biết. Tôi xin chú. Chúng tôi xin chú...

— Cầm cái đèn con lên đây, chúng mày!

Mọi người nhộn-nhạo lên. Tôi không biết chui vào đâu được. Thỉnh-thoảng tôi lại xo người lại. Tôi tưởng như một bàn tay bí-mật nào sắp nắm lấy cổ tôi. Bỗng tôi thét to lên. Một cái bàn tay cứng rắn vừa chạm phải vai tôi. Cái bàn tay rụt lại. Trong lúc cuống-quít, tôi ngã lăn xuống đất... nhưng thằng ở đã cầm đèn con lên. Rồi một cái đèn búp măng, ngọn to hơn. Người ta đỡ tôi lên. Bọn đầy-tớ quét và thu giọn những vật đổ vỡ bừa-bộn trên giường lại. Ông chánh-hội cười khanh-khách:

— Ông giáo bị một bữa hết hồn.

Tôi thú thật rằng sợ quá. Nhưng một ý nghi ngờ rụt-rè ở miệng tôi:

— Có lẽ các cụ dùng « phép ngoại » trêu