Người ta chực đánh diêm. Nhưng diêm chửa cháy thì đèn lại cháy. Mọi người đã đâm ngờ rồi. Tôi trèo lên bàn, xem lại cái đèn; tôi vặn lên vặn xuống, bấc tốt lắm, chẳng làm sao. Tôi vừa bước xuống cái đèn lại tắt. Bây giờ thì không ai cần diêm nữa; ai cũng tin rằng rồi tự nhiên lại cháy lên như thường. Quả nhiên. Cứ thế, luôn năm, sáu lần. Tôi bỗng nẩy ra một ý; tôi hỏi to:
— Có phải chú Khì đấy không?
Đèn tắt.
— Có phải chú muốn đánh tổ-tôm thì đốt cho đèn sáng lên.
Đèn sáng lên. Hai ba người cùng sửng sốt.
— Đánh góp mấy đồng?
Đèn tắt đi, sáng lên thật nhanh, bốn lần.
— Bốn đồng!.. Bốn đồng hở? chúng tôi không đủ tiền. Đánh nhỏ thôi.
Tôi đợi một phút. Cái đèn tắt đi sáng lên hai lần. Mọi người đang sợ-hãi, thấy thế cũng phải bật cười. Tôi bảo ông tổng cho chia bài...
Hôm ấy, vong-linh chú Khì đánh tổ-tôm với chúng tôi lần đầu. Lần thứ nhì chú đánh ở nhà tôi. Rồi đến nhà ông cựu Cát, ông phó Cúc, ông lý Lực... Lâu dần, khắp bọn tổng lý vùng này đều có chơi với chú, như