Trang:Doi lua xung doi.pdf/71

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


69
NGUYỆN-VỌNG

đi đôi chút. Nó rất thích đá bóng; tôi bèn đem truyện đội ban của chúng tôi kể cho nó nghe...

— Đến chủ nhật này, hội chúng mình đá với hội Mãnh-sư đấy Tịnh ạ.

Tịnh kêu lên:

— Thế ả? Cứ gọi là cho chúng nó « cát dô » (4 à 0). Để Tịnh đứng « a-la-de » cho; Tịnh mà đứng « a-la-de » thì phải biết!

Và Tịnh đứng vùng lên. Nhưng hai ống chân gầy đét không đỡ nổi, khiến Tịnh bị vật nằm soài xuống. Thế là Tịnh nức-nở khóc mãi, không sao dỗ cho lặng nữa.

Tá cười chua-chát. Tôi rút khăn lau nước mắt. Tôi đã thương đứa em khốn-nạn, hay đau buồn cho số kiếp Tá, cho số kiếp tôi, số-kiếp của tất cả những người có những chân ống sậy mà lại mang những nguyện-vọng to-tát quá?