Trang:Doi lua xung doi.pdf/70

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


68
ĐÔI LỨA XỨNG ĐÔI

Bị quấy rối, anh Tá của tôi hơi gắt:

— Cô đi vắng.

Cái mặt đen, khoặm lại:

— Người chi mà kỳ-cục! Có một đồng bạc gạo ba tuần chưa trả!

Con chim đang bay bổng trên mây, bỗng rơi bẹt ngay xuống đất. Anh Tá bẽn lẽn ra ngoài mặt. Anh không nói nữa, cầm bút vờ chữa lại vài chữ trên bài diễn-thuyết để đọc hôm khánh-thành trường. Tôi rầu rầu để một nỗi chán nản không đâu lôi cuốn tâm hồn. Bỗng tôi hỏi Tá:

— Anh có biết em Tịnh không?

— Sao vậy?

— Tịnh là em tôi, chết đã được đến sáu, bảy năm rồi. Hồi ấy chị có về đưa đám.

Tá không khỏi hơi ngạc-nhiên về cách tôi xoay câu truyện. Nhưng có lẽ thấy ở đấy một cách để thôi ngượng-nghịu, anh hỏi:

— Chết vì bệnh gì thế?

— Bệnh tê bại. Nó mới mười hai tuổi. Không hiểu sao nó bỗng gầy sút người đi, lâu dần chỉ còn xương với da, đứng lên không vững. Tính trẻ con đang ưa chạy nhẩy, bỗng bị nằm só nhà suốt ngày ấy sang ngày khác, nó bứt-rứt khóc-lóc luôn. Tôi thương hại thường nói chuyện với nó cho nó khuây