Trang:Doi lua xung doi.pdf/99

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.


97
CHÚ KHÌ

Nói xong, ông xỏ giầy, thất-thểu đi ngay. Tôi nắm tay ông, kéo lại:

— Thôi, cụ chánh để cho ông ta gỡ.

— Bẩm vâng ạ, nhưng cháu phải bắt ông ấy sang đây hầu ngài vài hội đã...

— Thôi tôi xin cụ.

— Bẩm được, không sao; ngài cứ để cháu sang.

— Ông để cho khi khác...

— Được mà...

— Thôi cụ chánh...

Thấy hai ba người cùng can, ông đành lại ngồi xuống, nhưng có vẻ không bằng lòng. Nghĩ-ngợi một lát, ông bỗng khẽ hỏi chúng tôi:

— Hay mời ngay chú Khì?

Hai ông khách kia nghiêm nét mặt, nhìn tôi, do dự. Chắc kẻ ông chánh định mời là một người không chức tước, không tiện để ngồi cùng tôi chăng? Tôi thuận ngay:

— Bẩm được ạ. Ai cũng được... ai chả thế.

Ông chánh đưa mắt nhìn quanh nhà một cái, rồi bảo nhỏ tôi:

— Có điều này tôi phải dặn trước ông: chú Khì không phải là người như ông và tôi...

Tôi vội gạt đi: