Trang:Duoi hoa (Ngoc le hon) 2.pdf/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 44 —

VI — VẮNG BẠN

Nét chữ như hoa, lời văn chuốt ngọc, chàng đem bài từ của nàng đọc đi đọc lại mấy lượt, bỗng động mối thương tâm, thở dài mà than rằng: Giai nhân hiếm có, tạo hóa bất nhân, có tài không phận, đến như thế này! Nỗi lòng uất ức, không sẵn rượu mà tưới cũng nên đem bút mà quét đi mới được. Nghĩ thế rồi liền rỏ lệ mài mực, cầm bút viết luôn 8 bài thơ. Thơ rằng:

I — Trận ốm mê man, giấc mộng dài.
      Oanh vàng sao khéo ghẹo trêu ai?
      Véo von như bảo xuân hồ hết,
      Hương đã tàn mà sắc đã phai.

II — Tình riêng ta đã biết cho ta.
       Thơ thẩn chờ ai dưới bóng tà?
       Giáp mặt vì đâu không gặp mặt.
       Lòng gần thêm xót nỗi người xa.

III — Một tấm hồn thơ yếu đã lâu,
        Tìm hoa cố gượng bước qua cầu.
        Dạ phiền muốn gửi cho dương liễu,
        Cành gió la đà, lá rụng mau...

IV — Gió đông phây phẩy thoảng đưa hương.
        Trước án nhìn hoa luống đoạn trường.
        Vâng biết lòng người bẻ đưa tặng.
        Truyện mười năm cũ nghĩ thêm thương.

V — Sống thừa mang lấy cái hư danh.
        Riêng cảm phong trần cặp mắt xanh.
        Lưu lạc ta đà hao nước mắt.
        Lại đem nước mắt khóc cho mình!

VI — Buồn cho ly biệt, xót cho xuân,
         Bể cả bèo trôi một tấm thân.