Ông cử võ nói:
— Ừ, hảy thong thả, để ta nghỉ xem vịnh cái mô thú.
Ông ấy lại ngồi nghĩ ngẩn một hồi, Xuân-Hương lại thúc, ông ấy lúng túng không biết bảo sao, không nhẽ mình lại ra nôm, mới cáu lên bảo rằng:
— Dương-vậc thơ!
Xuân-Hương thấy ông ấy có ý tức mình, tưởng rằng ông ấy phát bẳn mà nói làm vậy, không dám nói gì cả, cứ ngồi lặng im.
Ông cử võ lại nói rằng:
— Đầu bài thơ ra rồi đó, phải đọc ứng khẩu liềng thì mới giỏi.
Xuân-Hương nói:
— Bẩm quan lớn, xin ngài hạn vần cho.
Ông cử võ ngồi trông ngơ trông ngẩn, sực trông thấy ở trước án có cái đèn, liền bảo rằng:
— Dương-vật thơ, mà lấy vầng Đèng!
Xuân-Hương theo nhời liền đọc lên rằng:
Bác mẹ sinh ra vốn chẳng hèn,
Tối tuy không mắt sáng hơn đèn.
Đầu đội nón da loe chóp đỏ,
Lưng đeo bị đạn rủ thao đen.