Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 37 —

Xuân-Hương từ khi mang tiếng như vậy, phàm những người khách đến chơi nhảm nhí, nàng ấy cũng không ra thù-tiếp chi nữa.

Một ngày kia, sực có ông quan vào chơi. Xuân-Hương ở nhà trong ngần ngừ, không nhẽ mình lại không ra thù-tiếp quan lớn, mới nghé trông thấy ông ấy hình dung thấp bé, nhỏn nhoẻn như đàn bà, Xuân-Hương nghĩ thầm rằng không biết ông này đỗ đạt gì hay vì cớ gì, mà hình dáng thế mà làm được nên quan, vậy thì ta thử ra tiếp xem ông ấy nhậm chức gì, mới đủng đỉnh bước ra chào mời, thung dung hỏi rằng:

— Thưa bẩm quan lớn, ngài trọng nhậm đâu ta? Nay tôi mới được hầu ngài, chưa rõ.

Ông ấy nói:

— Ta đây là chức Nội-giám, thường phải ra vào coi sóc nơi cung cấm, vậy ít khi ra chơi được.

Xuân-Hương nghe nói, biết rõ ông ấy là quan Thị, mới hỏi bỡn rằng:

— Ngày xưa ông Bái-công thấy mỹ-nữ cung nhà Tần, muốn lưu ở chơi mà không được; nay ngài cũng là ông Bái-công, mà lại được gần gạn các chị cung-tần, thì sướng mắt biết là chừng nào!

Quan Thị nói:

— Ta còn xuân tình chi nữa, mà mong gần các chị; ta chỉ thích nghe giọng thơ nôm của chị mới lại đây.