Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 65 —

thinh thoan rất lớn, nước dọi bóng trăng, xem như rắn dỡn rồng đoanh, muôn dặm hào quang soi nhấp nhán; sóng xao gành núi, nghe dường đờn tâu nhạc rổi, ngàn trùng bạch thủy trắng phao phao.

Đông-Sơ đương đứng rão mắt ngó mông, bổng thấy một chiếc ghe, trương bườm bọc gió ở phía trên sông chạy xuống như tên. Khi chạy ngang qua trước bến đò, thì thấy hai người con gái ngồi dưới bóng đèn sáng ở trong mui ghe, rỏ ràng là Tiễu-thơ với Thể-nữ Xuân-Đào, chẳng sai một mãy.

Đông-Sơ lấy làm lạ và tự nghĩ rằng: « Tiểu-thơ và Thể-nữ chẳng lẻ đi đâu như vậy, mà cớ sao xem hình trạng thì giống in như hịch, chẳng khác chúc nào, hay là người giống người mà mình mập mờ xem lộn đó chăng? Nghĩ như vậy rồi lại kêu lớn một tiếng: Xuân-Đào, đặng coi phải hay không cho biết. Thật kêu vừa dứt lời, thì Thể-nử Xuân-Đào liền day mặt ngó ra, dường như kiếm coi ai kêu mình đó vậy.

Tiễu-thơ nghe kêu cũng ngó ra. Song trời tối mờ mờ, phần thì ghe chạy mau như tên, nên không biết rỏ là ai hết. Phần thì nghi cho anh là Công-tữ theo kiếm, vì vậy nên chẳng dám dỉ hơi cứ việc làm thinh, để coi ai cho biết.

Đông-Sơ thấy rỏ ràng là Tiễu-thơ, thì kêu tiếp thêm một tiếng lớn « Tiểu-thơ, Tiểu-thơ » xin biểu đình thuyền đặng vài lời gạn hỏi.

Khi ấy Tiễu-thơ nghe chẳng phải tiếng anh, thì lật đật bước ra ngoài đứng xem, tuy chẳng thấy rỏ ràng, song nhờ lúc trời trong trăng tỏ, xem tướng mạo thì biết là Đông-Sơ, liền biểu tài-công ngừng thuyền. Nhưng tên tài công cứ việc cho thuyền chạy tới, lại biễu vợ trương thêm một lá bườm nữa mà chạy cho mau. Thuyền nhẹ bườm cao, bọc gió lước sóng, chạy như tên bắn chim bay.

Tiểu-thơ và Thễ-nữ thấy tên tài-công chẳng chịu quày thuyền, thì thất kinh lấy tay ngoắt và kêu Đông-Sơ, dường như biểu theo mà tiếp cứu.

Đông-Sơ trong lúc bối rối, chẳng biết tính sao, ngó lại thấy một chiếc tam-bãn đậu dựa mé sông, tức thì biễu tên