Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 90 —

thường, và tài trèo non cũng đệ nhứt. Nên khi tên Bộ-Hạ sụp xuống miệng hang rồi, Đông-Sơ tính phá cửa hang không nỗi liền nhảy thành ra khỏi cái tháp, rồi băng rừng vược bụi chuyền gộp đá nầy qua gộp đá kia, đi trên non thấm thoát như đi dưới đất bằng, quyết lục ngách tìm hang mà kiếm tên Bộ-hạ cho đặng.

Khi trèo lên một gộp đá kia, bỗng thấy bọn Sơn-Động đương đem tên Bộ-hạ mà treo lên nhánh cây. Thì Đông-Sơ đứng trên gộp đá cao dương cung ráp tên rồi nhắm ngay cánh tay tên kia bắn cho một mủi. Đến lúc tên chủ Sơn-Động ra hỏi danh tánh, thì Đông-Sơ muốn đem cái tài bắn phi thường của mình ra chưng sơ cho chúng nó thất kinh, nên chẳng chịu lấy miệng mà xưng danh, lại lấy mũi tên bắn ghiêm nơi chéo khăn đặng cho chúng nó xem đó thì biết danh và biết tài của mình luôn thễ.

Khi tên chủ Sơn-động rút mủi tên xuống xem thấy 3 chữ Vỏ-đông-Sơ thì day lại ngó châm chĩ trên gộp đá một hồi rồi hỏi:

Vỏ-đông-Sơ nào, phải là Đông-Sơ Trung-húy chăng?

Đông-Sơ nói: phải.

Người ấy liền day lại nói với người đứng một bên rằng Vậy thì Vỏ-đông-Sơ nầy là người ân-nhân, hai ta phải ra nghinh tiếp Nói rồi hai người đều lấy tấm lưới đen trước mặt xuống, và lật đật bước ra trước gộp đá, cúi đầu chào Đông-Sơ và nói: tôi cam thất lễ, xin ân-nhân miễng chấp.

Giữa sân đèn sáng tỏ rỏ, Đông-Sơ ngó lại thì thấy người ấy còn trai, đầu bịt khăn đen, mình mặc một bộ đồ vỏ-phục, mủi cao mày rậm, tướng mạo khôi ngô, rồi ngó lại người đứng phía sau thì thấy một gái quốc sắc hồng nhan, tác chừng hai mươi mấy tuổi, má phấn môi son, dung nghi kiều mi, cũng mặt một bộ đồ vỏ-phục, bộ tướng gọn gàn, trên vai có choàn một cái áo lông chiên phủ ra trước ngực, đứng phía sau, mắt liếc Đông-Sơ, chúm chiếm miệng cười như bông phù dung mới nở.

Đông-Sơ lấy làm lạ ngó sững mà chẳng biết người nào, rồi day hỏi người trai kia rằng: « Túc-hạ và Cô-nương là ai xin nói căng do cho tôi rỏ.