Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/49

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 95 —

đến đây làm cho nhọc lòng quan-nhơn, xin quan-nhơn miễng chấp.

Đông-Sơ nói: Túc-hạ muốn hỏi việc chi, xin hảy nói nghe, nếu tôi có thế đợi lao, thì tôi cũng sẵn lòng phụ ích.

Nhứt-Lang nói: Tôi xin hỏi quan-nhơn một đều, khi quan-nhơn ở tại Đông-kinh quan-nhơn có biết một người gái tên là Bạch-thu-Hà chăng? »

Đông-Sơ nghe hỏi thì lấy làm lạ, và tự nghĩ rằng: thế thì Nhứt-Lang nghi ngại đều chi, nên đến đây mà dọ thăm tình ý. Nghĩ vậy rồi day lại nói với Nhứt-Lang rằng: phận gái là chổ khuê môn bất xuất, cữa đóng then gài, xưa nay nam nữ bất thân, dễ chi mà rỏ biết được người, dầu có biết cũng chẳng lẻ tôi buông lời thỗ lộ.

Nhứt-Lang nói: Vậy tôi xin tỏ thiệt cùng ân-nhân mới đây trẻ gia-đinh của tôi lượm đặng một phong thơ dưới hang cỗ tháp, đem trình cùng tôi, tôi chẳng rỏ thơ chi, liền dở thơ ra xem thữ, thì thấy thơ ấy gởi cho quan-nhơn, phía dưới có tên Bạch-thu-Hà tự ký. Vì vậy nên tôi vội vả đến hỏi quan-nhơn cho rỏ căng do. nếu quan-nhơn nói rằng chẳng biết Bạch-thu-Hà, thì thơ ấy ắc chẳng phải gởi cho quan-nhơn, và tôi phải giữ thơ nầy đặng cho người nhận lãnh.

Đông-Sơ nghe nói thơ của Bạch-thu-Hà gởi cho mình, thì mừng rồi day lại nói với Nhứt-Lang rằng: nếu quả thơ của Bạch-thu-Hà thì tôi tõ thiệt cùng Túc-hạ, người ấy là người đã gá nghĩa nhơn duyên cùng tôi, khi ở Đông-kinh, song tôi mắc việc quân vụ đa đoan, nên chưa kịp tính bề hôn thú. Vậy nếu Túc-hạ vui lòng thì xin trao thơ ấy cho tôi xem thữ. Nhứt-Lang liền trao thơ cho Đông-Sơ xem, thì thấy quã thơ của Thu-Hà. Song thơ ấy là thơ trước khi Thu-Hà xuống thuyền qua Hãi-ninh, thì đưa cho Thơ-đồng, dặn chờ Đông-Sơ tuần dương trở về thì giao lại. (Thơ ấy tự sự đã nói trước rồi, đây chẳng cần nhắc lại.) Khi ấy Đông-Sơ đễ trong túi áo, đến lúc lên thám-sơn-động, rớt mất không hay, nên gia-đinh của Nhứt-Lang lượm đặng).

Đông-Sơ xem rồi day lại nói với Nhứt-Lang rằng: Phải