Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/6

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 52 —

vàng mà nhớ lời ước thệ trăm năm, cho bằng lòng kẻ chơn trời mặt biển. »

Tiễu-thơ nói: « Lang-quân ôi! Đôi ta đã deo lời ước thệ rằng: « Đem duyên tơ tóc mà kết một giãi đồng, thì dẩu cho cách xa nhau vạn-thủy thiên-sơn, cũng giữ gìn một lòng thiết-thạch, ví dầu lâm tai ngộ biến thế nào, cũng chẳng dám dời lòng đổi dạ, sự thương yêu của đôi ta đây, đã đúc ra một khối ái-tình rất chắc chắn nặng nề, dẫu mài cũng chẳng mòn, mà đập cũng không bể. »

Song cái khối tình ấy chưa có diệp chi mà tỏ ra lời nói và việc làm cho thấy rỏ ràng trước mắt, thế thì ngày nay kẻ đứng tạo hóa kia muốn đem cái trường ly sầu biệt hận nầy, mà ướm thữ lòng chúng ta, đặng xem cho biết ai là người bền dạ chặc lòng; và ai là kẻ vong tình phụ nghĩa.

Vậy ta chẳng nên hờn trách tạo hóa rằng trớ trêu muốn đem chuyện khó khăn mà phĩnh-phờ lòng người dương-thế; ta phải nống trí vời càng không, kình gan cùng tuế nguyệt, đặng để mà xem thử lòng nhau, thì ngày kia sẻ biết; nếu lấy một giọt nước mắt ai bi, cùng một ít lời tư thiết, mà gọi rằng thương yêu nhau, thì tôi tưởng chẳng khác chi đám nhi nữ thường tình, mà làm cho anh hùng đãng khí, thì tôi không hề làm đặng.

Khi tôi đọc thơ lang-quân rồi, thì các sự buồn bã đã xăn văn xúm xít, áp lại mà thầm thỉ cằng nhằn trong ruột gan tôi; dường như phàn nàng cùng tôi rằng! thãm thay! cho nhơn duyên trắc trở, mới hiệp rồi tang, mới gần rồi cách, làm cho kẻ ở người đi; mà phải xào gan héo ruột. Cái sự buồn ấy làm cho tôi phải quảy một gánh tư tưởng nặng nề nơi vai, mà xem ngày dường đêm, xem tháng dường năm, xem ngày vui kia vắn chẳng đầy gan; còn ngày buồn nầy lại dài hơn muôn ngàn dậm cách.

Cái buồn ấy làm cho tôi xem đến nước non hoa cỏ, thì thấy xủ lá phai màu, xem đến phong cảnh trăng mây, thì thấy xơ rơ lờ lạc. Cái cảnh tình ấy dường như thấy tôi buồn, thì xứm lại mà phân phiền chia thãm càng tôi. Nhưng mà trước mặt lang-quân đây, tôi đã dấu giếm cái