Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 133 —

nhà, đặng lập chúc công danh với thế. Chẳng nên đễ cho mai một cái danh giá anh-hùng mà lổi phận nam nhi trên đường nghĩa vụ.

Triệu-Dõng nói: nếu ân-huynh có lòng dìu dắc, thì em cũng đành theo mà giúp đở tay chơn, vậy thì mau mau sắm sữa hành trang, đặng hai ta lên đường cho sớm.

Nói rồi hai người liền bước vô từ giã Thu-Hà và Triệu-Nương, rồi lên ngựa ra đi, còn Thu-Hà với Triệu-Nương cũng vội vả đưa theo, một đổi xa xa, mới quày chơn trở lại.

Khi Vỏ-đông-Sơ ra tới Lạng-sơn, vào bái yết Hoàng-thượng rồi tiếng cử Triệu-Dỏng làm chức Thiếu-Húy, kế đó Hoàng-Thượng Hạ-lịnh truyền cho các đạo binh, đều kéo tới Nam-quang, và giáp chiến với quân Tàu một trận rất hoanh hoanh liệc liệc, còn Hoàng-thượng và các vỏ bá văn ban đều lên trên một tòa núi cao, đặng đồn binh và khán trận.

Trong khi hai bên giáp chiến đánh nhau từ sớm mai tới trưa, súng nổ vang rền, tên bay như mưa bất, thây nằm nhẫy đất, máu chảy đỏ sông, bỗng thấy đạo binh của ta lần lần yếu thế, còn đạo binh của Mãng-Châu thì áp tới càng ngày càng sa số hằng hà, đông như kiến cỏ.

Hoàng-thượng đứng trên núi, thấy đạo binh ta ít, thế chịu không nổi với binh Mãng-Châu, và lại bị bịnh nó lần lần bọc quanh rồi phủ vây ba mặt, thì nhiếu mày rồi ngó rảo các hàng vỏ tướng đương đứng xung quanh, và hỏi rằng: Ai dám lảnh mạng xông ra vòng binh của Mãng-Châu, đặng kêu đạo binh tả dực của ta đến đây mà tiếp cứu?

Trong các hàng vỏ tướng văn quan nghe hỏi, đều lấy mắt nhìn nhau, không ai dám ra mà lảnh mạng.

Đông-Sơ thấy vậy liền bước ra khấu đầu phụng mạng tự quyết xin đi, kế Triệu-Dỏng cũng bước ra xin theo Đông-Sơ mà trợ lực.

Hoàng thượng thấy hai người tuỗi nhỏ, mà cang đởm phi thường, thì mừng và dặn rằng: cái trách nhậm nầy là một trách nhậm rất cẩn yếu hiểm nguy, hai ngươi có đi, thì phải cho tận tâm kiệt lực.