Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/41

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 135 —

bước vô bộ coi hơ hải, thấy Thu-Hà liền chạy lại và bẩm rằng: Bẩm quới nương. Quan Đô-húy Vỏ-đông-Sơ và quan Thiếu húy Triệu-Dỏng đã bỏ mạng nơi chốn chiến trường, nên Hoàng-thuợng sai tôi về đây bẩm lại.

Thu-Hà nghe rồi té nhào xuống đất và bất tỉnh. Triệu-nương lật đật chạy lại đở lên, chừng tỉnh lại thì hai người than khóc môt hồi dầm dề hột lụy, đó rồi chị em dắc nhau thẳng ra Nam-quang, đặng tìm thi-hài Đông-Sơ và Triệu-Dỏng.

Khi Bạch-thu-Hà với Triệu-nương đi gần tới địa phận Nam-quang, thì mặt trời đã hầu chen lặng. Xảy thấy một tòa nhà nhỏ, ẩn ẩn trong đám thanh tùng, tư bề thì núi non hiu quạnh, cây cỏ lờ mờ, bên rừng lại nghe tiếng vượn ru con, nĩ non dưới cội, kìa thì mây sầu mịt mịt, vần vủ trên không; nọ lại gió thãm rao rao phất phơ ngọn cỏ, đoạn thì vài con bạch nhạn, đương kêu rêu thơ thẫn góc phương trời, lớp thì dế gáy re re, hòa với tiếng ve ngâm, giọng nghe buồn bã. Nào là thằng lằng chắc lưởi, chim ục cầm canh, nào là dưới bụi trên nhành sành kêu tích tích.

Ôi cái tình thê thãm ấy, cái cảnh quạnh hiu nầy, dường như tạo-hóa đã bố trí sắp đặt ra đây, mà vây người vào trường ly hận; và nhốt người vào trận mê hồn, làm cho Thu-Hà ngó đến thì ruột đức gan xào, nghe vào thì càng đầm đầm giọt lụy, đó rồi lần lần đi tới, thì thấy một đội quân đương đứng nhựt canh trước ngỏ, và bốn phía xung quanh, dùi trống nhịp sanh, đánh nghe khoan nhặc.

Thu-Hà và Triệu-Nương liền bước lại kêu một tên quân và hỏi thâm tin tức Đông-Sơ, xảy thấy tên đội trưởng phía trong bước ra cúi đầu chào Thu-Hà và hỏi: Chẳng biết quới-nương ở đâu, đến đây có việc chi mà đêm hôm xông pha vào miền chiến địa như vậy?

Thu-Hà nói: Tôi là vợ của Quan-đô-húy Vỏ-đông-Sơ còn người nầy là em của Triệu-Dỏng.

Tên đội trưởng nghe nói thời đáp rằng: Quan-đô-húy Vỏ-đông-Sơ đã chiến trường tữ trận, Hoàng-thượng dạy đem linh cữu ngài về đây, đặng chờ ngày tống táng. Còn