Tông khóc, rồi hứa với Chiêm-vũ rằng sau khi y chết, sẽ cấp một nghìn mẫu ruộng làm của nối đời và phong cho làm phúc-thần, bắt dân mười làng thờ cúng. Chiêm-vũ đáp:
— Tôi chỉ vì Chúa mà chết, chứ có cần gì tước-lộc? Xin Chúa phấn-phát uy quyền, xoay loạn làm trị, thì tôi dẫu chết, xương vẫn không nát.
Tông bèn tự viết sáu chữ « Trung nghĩa tráng liệt đại-vương » đưa cho Chiêm-vũ. Chiêm-vũ quì gối nhận mấy chữ đó, vê tròn mà nuốt, rồi lạy tạ Tông đi ra. Khi qua điếm Tiểu bút, Chiêm-vũ bị bọn quân-sĩ lôi kéo và hỏi:
— Gươm sắc của mày ra sao?
Chiêm-vũ trả lời:
— Ta không thể dùng thanh gươm đó chém đầu chúng bay là theo mệnh Chúa và vì xã-tắc đó thôi. Nhưng mà, chẳng lâu gì đâu!
Chư-quân toan đánh, Chiêm-vũ cản lại mà rằng:
— Đây là cấm-địa, không thể làm việc võ-phu. Hãy để tao ra cửa phủ ngồi yên, tha-hồ chúng bay muốn làm gì thì làm.