Bình nói:
— Thần vốn là một tên dân ở Tây-sơn, gặp thời nổi dậy, chưa từng mặc đến áo của bệ-hạ, ăn đến lộc của bệ-hạ. Nhưng vì thánh-đức của bệ-hạ tràn đi xa rộng, thần tuy ở chốn mán mọi, vẫn rất kính mến. Ngày nay được thấy long-nhan, cũng là bởi lòng chí-thành của thần xui ra. Vả lại, cũng vì họ Trịnh vô-lễ, lấn-bức quân-thượng đã lâu, cho nên hoàng-thiên mới mượn tay thần trừ diệt bọn Trịnh, cho tỏ oai của bệ-hạ. May mà thành công thế này, cũng do hồng-phúc của bệ-hạ mà ra. Thần chỉ cầu xin thánh-thể khỏe mạnh, coi trị thiên-hạ, cho thần được nhờ dư-phúc.
Hoàng-thượng đáp:
— Đa tạ ông có lòng hậu với quả-nhân, trèo đèo vượt suối từ đâu ra đây, lính-tráng tôi tớ đều phải vất-vả. Tiếc rằng quả-nhân làm vua thanh-bạch giản-dị, không có vật gì biếu tặng...!
Bình nói:
— Thần vì, nghĩa tôn-phù mà phải tới đây, đâu dám kể đến công-lao. Vả chăng, chuyến này thần ra cũng là lòng trời, không phải