Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/185

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 183 —

— Các người mới biết một đường, chưa biết hai đường. Nhà vua với nhà Chúa hiện đương ngờ nhau, nếu trẫm lấy sự mất quyền làm tức, Nhà Chúa ắt phải ngấm-ngầm tính việc chẳng hay, vì vậy, trẫm phải mượn trò chơi vui để tránh tai vạ đó thôi!

Có lần ngài đã bảo với cung-nhân như vầy:

— Trong đời ta, ắt có ngày được trông thấy cuộc nhất-thống, nhưng ta vẫn không lấy thế làm mừng.

Cung-nhân hỏi lại:

— Nhà Chúa lấn-áp thế này, Chúa bại tức là may cho nhà vua. Cớ gì bệ-hạ không mừng?

Ngài đáp:

— Trời sai Nhà Chúa phò ta, Chúa gánh cái lo, ta hưởng cái vui. Mất Chúa, tức là cái lo về ta, ta còn vui gì!

Lúc Đoan-nam-vương[1] mới lập, bọn kiêu-binh có kẻ đã nghĩ đến việc tôn-phù nhất-thống và có xin ngầm với ngài. Tả hữu khuyên ngài nên theo ý họ. Ngài nói:


  1. Tức là Trịnh Tông.