thành. Các bộ hết thảy tan vỡ. Quận Thụy, Thì-trung, Trọng-Tế không kịp nhìn nhau, ai nấy cắm đầu chạy tuột ra phía cửa ô Ông-thánh.
Quận Côn kéo quân vào thành.
Khi ấy toán tàn-quân của Trọng-Tế ở cửa ô Trường-bắn, ngoài bị quân của quận Côn chắn ngang, trong bị các lính thị-vệ của Nội-điện chẹn giữ, không còn đường nào mà chạy, chúng phải liều chết cố đánh. Một vị hoàng-thân vì bị chúng đâm, ngã ngựa mà chết, Hoàng-thượng liền sai đại-tướng đốc quân vây bắt cả toán đem chém, máu chẩy lênh-láng mặt đất. Hôm ấy là ngày 14 tháng chín.
Bấy giờ, thanh-thế quận Côn cũng rất ghê-gớm, hoàng-thượng chỉ vì thấy y có vẻ kính-thuận, nên muốn vỗ-về rồi sẽ uốn-nắn bằng cách ngấm-ngầm. Sau khi y đã vào thành, hoàng-thượng liền sai dẫn vào ra mắt ở điện Vạn-thọ.
Quận Côn lạy ba lạy và vái năm vái. Hoàng-thượng cho ngồi rồi bảo:
— Nhà Chúa trải hai trăm năm tôn-phù, cái công đối với nhà vua thật là không nhỏ.